Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1488

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:38

1488. Lão Liễu, tới đây, tâm sự mỏng tí đi!

Hữu hộ pháp nghe vậy không khỏi đại hỉ: 

"Tốt! Tốt! Ta biết ngươi chắc chắn làm được! Không hổ là cánh tay đắc lực của minh chủ!" Hữu hộ pháp vừa nói vừa đưa tay đỡ Phượng Khê.

Phượng Khê lại né tránh, tự mình đứng dậy. Hữu hộ pháp đang có chút không vui thì phát hiện trên tay áo Phượng Khê có vết m/áu, tuy rằng chắc là đã dùng thanh khiết thuật, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

"Ngươi bị thương?"

Phượng Khê lắc đầu cười nói: "Không có, những con kiến đó không làm ta bị thương được!"

Sắc mặt Hữu hộ pháp trầm xuống: "Rốt cuộc là sao?"

Phượng Khê nhẹ nhàng bâng quơ nói: 

"Phong hộ pháp nghi ngờ thành ý của chúng ta, ta liền nói hôm qua ta đ/âm Phong Vô Kỵ bao nhiêu vết nhỏ thì cứ để hắn đâ/m lại bấy nhiêu!

Phong hộ pháp có thể là để thử, liền đâ/m hai kiếm vào hai cánh tay trái và phải của ta, đều là vế/t thư/ơng ngoài da, không có gì đáng kể.

Vừa rồi ta đã uống Chỉ Huyết Đan, chỉ là vội vã lên đường trở về, có thể v/ết thươ/ng lại nứt ra.

V/ết th/ương nhỏ này không đáng để ngài bận tâm, chúng ta vẫn nên nói chuyện của Vân Tiêu Tông đi!"

Hữu hộ pháp thở dài: 

"Ngươi đó, cũng được, nói đi, ngươi làm thế nào thuyết phục Phong hộ pháp?"

 Hắn vừa nói vừa kéo một chiếc ghế lại, ý bảo Phượng Khê ngồi xuống nói chuyện.

Phượng Khê tuy ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi ở mép ghế, không có chút nào vẻ kiêu ngạo vì kể công.

Hữu hộ pháp càng thêm hài lòng, Ám Ngũ này làm việc rất có chừng mực, khiến lòng người thoải mái.

Đáng tiếc Ảnh Vệ đều là thân tín của minh chủ, bằng không hắn thật sự muốn bồi dưỡng Ám Ngũ này thành trợ thủ đắc lực của mình.

"Cái tên Phong hộ pháp đó sau khi đ/âm ta hai kiếm, thái độ đã mềm mỏng hơn, ta lại phân tích tình hình hiện tại và hoàn cảnh của bọn họ.

Nếu bọn họ không quy phục chúng ta, Vân Tiêu Tông của họ chắc chắn sẽ là tông môn đầu tiên bị diệt, chính cái gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt, họ cần gì phải cố chấp tự chuốc lấy cái ch/ết?

Cuối cùng, sau một hồi thuộc hạ khuyên nhủ, hắn cũng không giả bộ nữa, đưa ra ba điều kiện.

Thứ nhất, Vân Tiêu Tông của họ có thể quy phục Thiên Khuyết Minh chúng ta, nhưng phải cho họ được đãi ngộ như đệ tử Thiên Khuyết Minh, không thể đối xử khác biệt.

Thứ hai, ngoài việc muốn chia Bắc Vực cho họ, còn muốn tặng họ một trăm loại phương pháp vẽ phù triện cấp Thiên, mười loại bản đồ trận pháp cấp Thiên, 500 viên đan dược cấp Thiên, và 50 kiện linh khí cấp Thiên.

Thứ ba, tiền trao cháo múc, phải đưa những thứ này cho họ trước đã..."

Sắc mặt Hữu hộ pháp vô cùng khó coi, giận dữ nói: 

"Đúng là sư tử há mồm lớn, một đám cỏ đầu tường mà thôi, thật sự tự cho mình là cái gì!" 

Nói xong, nhìn về phía Phượng Khê: "Ngươi đã đồng ý sao?"

Phượng Khê vội đứng dậy, nói: 

"Thuộc hạ cũng cảm thấy yêu cầu của họ quá đáng, nên đã cùng Phong hộ pháp cò kè mặc cả một phen, cuối cùng cắt giảm thành 50 loại phương pháp vẽ phù triện cấp Thiên, năm loại bản đồ trận pháp cấp Thiên, một trăm viên đan dược cấp Thiên và năm kiện linh khí cấp Thiên.

Tuy nếu kéo co thêm vài lần, điều kiện của họ còn sẽ thấp hơn, nhưng thời gian đối với chúng ta quá quý giá!"

editor: bemeobosua

Nói đến đây, Phượng Khê chủ động nhận tội: 

"Thuộc hạ cũng nóng lòng thuyết phục hắn quy phục, nên tự tiện làm chủ, xin ngài trách phạt!

Ngoài ra, thuộc hạ cảm thấy những thứ này sớm muộn gì cũng là của chúng ta, tương lai chờ bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng, ừm, cho nên cứ cho họ trước cũng không sao."

Sắc mặt âm trầm của Hữu hộ pháp chợt chuyển sang tươi tắn, cười nói: 

"Ngươi đây lại làm sao phải thế?! Ta nổi giận là vì bọn họ quá tham lam, chứ không phải nhằm vào ngươi, mau đứng dậy!

Đồ vật thì thứ yếu, mấu chốt là điều thứ nhất hắn đưa ra, muốn cùng chúng ta chung mâm chung chén, quả thực là si tâm vọng tưởng!"

Phượng Khê lập tức nói: 

"Đúng rồi, ta lại quên mất điều này, đối với điều này, ta đã đề nghị họ phải có một lễ quy phục trước, bằng không không bàn nữa!

Chờ tay họ đã nhuốm m/áu Thần Ẩn quân, đãi ngộ hay không đãi ngộ, chẳng phải là chúng ta định đoạt sao?!"

Hữu hộ pháp vỗ tay cười lớn: 

"Tuyệt! Tuyệt! Đến lúc đó bọn họ đã không còn đường lui, tự nhiên là tùy ý chúng ta sắp xếp! Tiểu Ngũ à, lần này ngươi lại lập được kỳ công một lần nữa! Đúng rồi, ngươi không ngại bổn tọa xưng hô ngươi như vậy chứ?"

Phượng Khê vội nói:

 "Đây là vinh hạnh của thuộc hạ!" 

Đừng nói Tiểu Ngũ, ngươi có gọi ta là 250, ta cũng không ý kiến!

Hữu hộ pháp hiện tại xem Phượng Khê vô cùng thuận mắt, mấu chốt là trong mắt hắn Phượng Khê là Ảnh Vệ, căn bản không tồn tại chuyện tranh công với hắn.

Hơn nữa qua thử nghiệm trước đó, Ám Ngũ và phe Tả hộ pháp cũng không có liên kết gì, quan trọng là còn vô cùng tháo vát, hắn sao có thể không thích?!

Đáng tiếc không dám đào góc tường của minh chủ, bằng không hắn thật sự muốn kéo người này về phe mình.

Hữu hộ pháp lập tức ban thưởng Phượng Khê ba viên thú hạch màu đen.

Phượng Khê tức khắc có chút thụ sủng nhược kinh, cảm kích vô cùng. Trong lòng lại nghĩ, ngươi là cái tên keo kiệt! Thứ đồ rách này ta có rất nhiều!

Đương nhiên, nàng cũng biết, đối với người Thiên Khuyết Minh mà nói, đây đã là một phần thưởng vô cùng quý giá!

Sau một hồi cảm tạ có chút kích động, Phượng Khê nói: 

"Phong hộ pháp bên kia nói trước thương thảo cách dâng lễ quy phục cho chúng ta, ta đoán nếu là muốn chúng ta trước tiên đưa những thứ đã hứa qua.

Chi bằng cứ cho họ chờ vài ngày, sau đó thuộc hạ lại đưa đồ qua, tiện thể xem sắc mặt họ sau lễ quy phục thế nào."

Hữu hộ pháp gật đầu:

 "Được, vậy ba ngày sau hãy nói, ngươi cũng nhân cơ hội này mà dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác đều không cần bận tâm."

Phượng Khê gật đầu dạ vâng, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Nàng đi rồi, Hữu hộ pháp xem xét lại lời lẽ của Phượng Khê vừa rồi, bao gồm cả biểu cảm của nàng, không phát hiện ra vấn đề gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Phượng Khê trở về trướng, lập tức dùng thần thức liên hệ báo tin tốt về việc mình nhận được ba viên thú hạch màu đen cho Cơ Đình.

Cơ Đình tức đến nỗi phải giậm chân! Vẫn là câu nói đó, hắn thà làm gà con của Phượng soái, cũng không thèm làm trưởng lão của Điểu Minh nữa!

Phượng Khê trêu chọc gà con xong, ngã đầu liền ngủ.

Muốn lừa được con cáo già Hữu hộ pháp kia, nàng một khắc cũng không dám lơ là, thể xác và tinh thần mỏi mệt, càng không cần nói trước đó vì lấy lòng hắn, tự mình gây ra nội thương.

Bây giờ trên vai lại thêm hai vết nhỏ! Hiện giờ mọi chuyện tạm thời đã kết thúc, nàng rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.

Huyết Phệ Hoàn nhìn cháu gái ngủ say như lợn ch/ết, lại nhìn thấy vết m/áu trên quần áo nàng, rất là đau lòng.

Đều tại hắn, cái gia gia bất tài này, nếu hắn có thể khôi phục cơ thể, cũng có thể chia sẻ một ít gánh nặng cho cháu gái bảo bối.

Tuy nhiên, hắn không dám tu luyện, bởi vì hắn phải canh chừng, kẻo trong lúc ngủ Phượng Khê lại xảy ra chuyện gì bất ngờ. Cũng đang lúc rảnh rỗi, ức hi/ếp Liễu lão đầu đi!

Nếu không phải Thiên Khuyết Minh bọn họ gây nghiệt, cháu gái bảo bối của hắn căn bản sẽ không chịu khổ như vậy! Hắn cũng sẽ không biến thành lão a phiêu!

Thế là, hắn nói với Liễu thống soái: "Lão Liễu, tới đây, tâm sự mỏng tí đi!"

Liễu thống soái: "..."

Hắn một chút cũng không muốn phản ứng Huyết Phệ Hoàn, bởi vì biết miệng chó không nhả được ngà voi. Nhưng, lại sợ tên này khuyến khích Phượng Khê thu thập mình, đành hỏi: 

"Huyết lão tổ, ngươi muốn tám chuyện gì?"

"Tâm sự chuyện ngươi ch/ết thế nào? Có phải ch/ết thảm lắm không? Với tu vi của ngươi phỏng chừng phải ch/ết mười mấy lần mới chế/t hẳn chứ? Ta từ trước đến nay mới ch/ết có một lần, về khoản này, ta thật sự hổ thẹn không bằng nha!"

Liễu thống soái: Có phải tiếng người không?!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.