Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1494
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:39
1494. Còn phải để dành tiền cưới vợ nữa chứ!
Lưu phó tướng đ/iên cuồng gầm thét trước đại trận hộ phái, Hữu hộ pháp thực sự không muốn nhìn thấy cái thứ mất mặt xấu hổ này nữa, liền ra hiệu cho Phượng Khê.
Phượng Khê hiểu ý, đây là muốn nàng ra tay làm ác nhân. Thế là, nàng bước đến gần Lưu phó tướng, kéo hắn sang một bên, truyền âm nhập mật:
"Lưu phó tướng, tuy rằng thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng đại quân Thiên Khuyết ta lần này xuất chinh đến giờ mới ch/ết bốn người, tất cả đều là ngươi.
Chuyện này nói dễ nghe thì khó, lại vô cùng làm tổn thương sĩ khí. Đặc biệt ngươi còn là thân tín của Hữu hộ pháp, ngươi để người khác nhìn vào sẽ nghĩ sao? Ngươi hãy chủ động lấy cái c/hết tạ tội đi, cũng coi như báo đáp ơn tri ngộ của Hữu hộ pháp!"
Lưu phó tướng đương nhiên không muốn ch/ết, bởi vì Phượng Khê nói cái ch/ết này là ch/ết hẳn. Chẳng những bản thể nguyên thần sẽ bị hao tổn, mà còn mất hết mặt mũi, sau này hắn làm sao còn dám đặt chân ở Thiên Khuyết Minh nữa?!
Hắn biết muốn sống chỉ còn cách cầu xin Phượng Khê giúp đỡ, bởi vì hiện giờ nàng đang là người được Hữu hộ pháp trọng dụng.
"Ám sứ đại nhân, ta suất lĩnh Tiên Phong Doanh không có công lao cũng có khổ lao, ngài giúp ta nói vài lời hay với Hữu hộ pháp, chỉ cần có thể giữ ta lại, ta sẽ không quên ơn ngài! Hiện giờ không tiện, chờ bắt được Huyền Thiên Tông, ta nhất định sẽ có lòng bày tỏ!"
Ánh mắt Phượng Khê lóe lên, thở dài:
"Thôi được, của cải vật chất thì cũng không phải chuyện lớn, mấu chốt ta cũng thấy ngươi tội không đáng ch/ết, ta sẽ đi giúp ngươi tìm Hữu hộ pháp nói chuyện. Có thành công hay không thì còn phải xem tạo hóa của ngươi."
Lưu phó tướng đối với Phượng Khê mang ơn đội nghĩa, hận không thể dập đầu cho nàng một cái!
Sở dĩ Phượng Khê muốn giúp hắn cầu tình, là sợ hắn sau khi ch/ết hẳn sẽ kể hết mọi chuyện bên này cho người của Thiên Khuyết Minh, biết đâu lại có kẻ nhìn ra sơ hở.
Đúng như câu "kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh", những người như Hữu hộ pháp thân hãm trong cục diện, bị nàng dắt mũi đi, còn người ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn nhiều.
Phượng Khê đến gặp Hữu hộ pháp. Hữu hộ pháp đang chỉ huy các trận pháp sư tìm kiếm điểm yếu của đại trận hộ phái Huyền Thiên Tông, sau đó tập trung binh lực tấn công.
Phượng Khê đem lời của Lưu phó tướng nói với nàng một năm một mười kể lại cho Hữu hộ pháp, sau đó nói:
"Thuộc hạ đối với những lợi lộc hắn hứa hẹn cũng không có hứng thú gì, chỉ là lời hắn nói có chút lý, hắn không có công lao cũng có khổ lao, cứ thế mà xử trí hắn, khó tránh khỏi làm người ta thất vọng buồn lòng.
Mặt khác, chúng ta vừa đến Huyền Thiên Tông đã ch/ém gi/ết một chủ tướng, cũng có chút làm tổn thương sĩ khí. Không bằng để hắn lập công chuộc tội, ch/ết trận dù sao cũng hơn là t/ự s/át."
Hữu hộ pháp cau mày không nói gì.
Phượng Khê thấy vậy vội nói: "Thuộc hạ nhất thời tình thế cấp bách, đã đi quá giới hạn, xin ngài trách phạt!"
Hữu hộ pháp phất tay: "Ngươi cũng là vì đại cục mà suy xét, cứ làm theo lời ngươi nói đi!"
Phượng Khê thầm nghĩ, bên cạnh cái tên Hữu hộ pháp này tuyệt đối có thể cảm nhận được cái gọi là gần vua như gần cọp, đã muốn cho thủ hạ có thể làm, lại sợ thủ hạ quá có thể làm.
Có lẽ đây là bệnh chung của kẻ ở thượng vị, nói cho cùng chính là vì không đủ tự tin mà sinh ra sợ hãi, sợ mình bị phản bội, bị thay thế.
Nàng thì không giống vậy! Nàng có tự tin tuyệt đối, cho nên thủ hạ càng mạnh càng tốt!
Huyết Phệ Hoàn buồn bã nói: "Cũng không biết ai, lâu lâu vì cái tên Quân Văn lỗ mãng kia mạnh hơn mình mà nổi m.á.u ghen tỵ."
Phượng Khê: "... Đó là cạnh tranh lành mạnh!"
Huyết Phệ Hoàn: "..."
Phượng Khê vừa cùng Huyết Phệ Hoàn đùa cợt vừa đem quyết định của Hữu hộ pháp nói với Lưu phó tướng.
Lưu phó tướng đối Phượng Khê lại một phen cảm tạ, sau đó chạy đến trước mặt Hữu hộ pháp tạ tội.
Vừa lúc này, các trận pháp sư tìm được điểm yếu của đại trận hộ phái Huyền Thiên Tông, Hữu hộ pháp liền sai Lưu phó tướng suất lĩnh Tiên Phong Doanh đi tấn công đại trận.
Không chỉ có Tiên Phong Doanh, gần như một phần ba binh lực đều đang tấn công đại trận, Vân Tiêu Tông cũng ở trong đó.
Tiêu Bách Đạo cách sơn môn mắng Phong hộ pháp:
"Ngươi đúng là cái đồ bạch nhãn lang! Ngươi là cái đồ cỏ đầu tường! Mất công Tiểu Khê đã cứu các ngươi từ h/ố p/hân lên, kết quả các ngươi thế mà lại làm chó săn cho Thiên Khuyết Minh!"
"Lão Hồ trước đây còn khen ngươi, nói ngươi chẳng những tu vi cao mà nhân phẩm cũng rất tốt, kết quả ngươi trở tay liền hại ch/ết hắn! Đáng thương thay lão Hồ mà, đến th/i th/ể cũng không còn!"
"Chỉ vì Vân Tiêu Tông các ngươi phản bội, Thần Ẩn quân tử thương mười mấy vạn người, các ngươi thật là c/ầm th/ú không bằng! Những người đã ch/ết đó nhất định sẽ hóa thành lệ q/uỷ, tìm các ngươi lấy mạng!"
"Dù cho các ngươi khăng khăng một mực làm chó cho Thiên Khuyết Minh, sớm muộn gì cũng bị gi/ết lừa sau khi vắt hết sữa! Cỏ đầu tường định trước sẽ không có kết cục tốt, cũng không xứng có kết cục tốt!"
…
editor: bemeobosua
Tuy rằng Phong hộ pháp biết Tiêu Bách Đạo đang diễn kịch, nhưng trên mặt vẫn nóng rát! Bởi vì trước đây bọn họ quả thật đã phản bội Cửu U đại lục, tuy nói là bị lừa gạt, nhưng sau khi biết chân tướng cũng không cắt đứt quan hệ với Thiên Khuyết Minh ngay lập tức, ít nhiều vẫn đuối lý!
May mà sắp đến lúc mây tan thấy trăng sáng, chỉ cần bắt gọn lũ cẩu tặc Thiên Khuyết Minh này, Vân Tiêu Tông bọn họ sẽ hoàn toàn rửa sạch sỉ nhục!
Lúc này, tâm trạng của Hữu hộ pháp cũng không tệ lắm, nhanh như vậy đã tìm được điểm yếu của đại trận hộ phái Huyền Thiên Tông, rất nhanh là có thể bắt được Huyền Thiên Tông.
Bắt được Huyền Thiên Tông, Thiên Khuyết Minh ở Bắc Vực liền giành được thắng lợi mang tính giai đoạn. Nếu có thể bắt sống Tiêu Bách Đạo, thì càng tốt!
Kết quả, trời đã tối mịt rồi, cái gọi là điểm yếu cũng không bị công phá. Cái này đừng nói những trận pháp sư kia, ngay cả người ngoài nghề cũng cảm thấy không ổn.
Các trận pháp sư nghiên cứu một hồi, cuối cùng đi đến một kết luận: Bọn họ... bị lừa! Nơi bọn họ tấn công căn bản không phải chỗ yếu nhất, mà là chỗ mạnh nhất!
Hữu hộ pháp tức giận đến mặt càng dài ra! Phế vật! Một đám phế vật! Ngay cả thủ đoạn che mắt đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, không phải phế vật thì là cái gì?!
Các trận pháp sư cảm thấy rất nghẹn khuất, bọn họ chỉ là không nghĩ tới lũ kiến hôi ở Cửu U đại lục lại âm hiểm đến thế, cho nên khi thăm dò cũng không đặc biệt cẩn thận. Nói cho cùng, vẫn là quá mức cuồng vọng, căn bản không coi trọng các trận pháp sư của Cửu U đại lục.
Rất nhanh bọn họ liền tìm được điểm yếu thực sự của đại trận hộ phái, lại lần nữa bắt đầu phát động tấn công. Lần này tuy rằng công kích đích thực là điểm yếu, nhưng hiệu quả cũng không ra sao, nhiều nhất cũng chỉ làm trận pháp phòng hộ rung chuyển mạnh hơn một chút mà thôi.
Sắc mặt Hữu hộ pháp vô cùng âm trầm, xem ra đã đá/nh giá sai mức độ kiên cố của đại trận hộ phái Huyền Thiên Tông. Cứ đà này, ít nhất phải tốn ba ngày mới có thể công phá đại trận. Hắn lại phái thêm một đám tai mắt đi dò xét tin tức, sợ bị nội ứng ngoại hợp của Thần Ẩn quân đánh úp bất ngờ.
Rất nhanh liền có tin tức tốt truyền đến. Thiên Quyền Doanh và Thiên Cơ Doanh tuy đã đi vòng, nhưng tốc độ hành quân không nhanh, hiển nhiên là cố ý chậm trễ thời gian.
Hữu hộ pháp thầm nghĩ, xem ra phân tích trước đây của Ám Ngũ là đúng, Thần Ẩn quân mặt không đồng lòng, căn bản sẽ không vì cứu viện Huyền Thiên Tông mà cứng đối cứng với Thiên Khuyết Minh bọn họ.
Nếu đã vậy, thì dù đại trận phòng hộ của Huyền Thiên Tông kiên cố hơn dự đoán cũng chẳng sao, đơn giản là tốn thêm hai ngày thôi.
Lúc này, trong Huyền Thiên Tông, một đám trận pháp sư đang gia cố trận bàn. Nơi đây có người của Huyền Thiên Tông, có người của Trường Sinh Tông ở Nam Vực, và cả người của Lang Ẩn Uyên.
Tiêu Bách Đạo nhìn linh thạch không ngừng tiêu hao, lòng hắn như rỉ má/u! Đây đều là tiền tiểu đồ đệ trải qua trăm cay ngàn đắng mới kiếm được, cứ thế mà ném vào! Thật đúng là tiêu tiền như nước chảy mà!
Sài lão đầu cầm bầu rượu uống một ngụm, nói với hắn:
"Cái thứ tiền bạc này, sinh không mang đến, tử không mang đi, ngươi đừng có xem nặng thứ này quá!"
Tiêu Bách Đạo: "... Vậy ngài cống hiến chút đi?"
Sài lão đầu đá/nh một cái ợ rượu, nằm vật ra đất, ngáy khò khè.
Tiêu Bách Đạo: "..."
Chờ Tiêu Bách Đạo quay người sang chỗ khác, Sài lão đầu hé một con mắt ra, rồi lại nhắm lại. Nói giỡn chớ, lão tử còn phải tích tiền cưới vợ nữa nè!
Chờ gi/ết hết lũ cẩu tặc Thiên Khuyết Minh, hắn liền có thể đi gặp Khuynh Vân! Trời mới biết, khi biết Uất Trì Khuynh Vân còn sống, hắn đã vui sướng đến nhường nào.
Trước kia sống chỉ vì trách nhiệm, hiện giờ có hy vọng. Dù cho Uất Trì Khuynh Vân không chấp nhận hắn, chỉ cần biết nàng còn sống, biết nàng cùng mình sống trên cùng một mảnh đất này, hắn liền vui vẻ, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.