Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1497
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:39
1497. Không cậy mạnh cũng là một loại trí tuệ.
Phượng Khê bên ngoài ban cho Tất trưởng lão một chức phó thống soái, bên trong lén lút dặn dò hắn, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là bảo đảm an toàn cho Tiêu Bách Đạo.
Tất trưởng lão biết đây là sự tin tưởng và coi trọng tuyệt đối của Phượng Khê dành cho mình, chẳng những lập kế hoạch bảo vệ Tiêu Bách Đạo chu đáo chặt chẽ, hơn nữa quyết định đến thời điểm mấu chốt sẽ tự mình làm người đóng thế, lên sân khấu, như vậy mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất (không sai sót chút nào).
Cho nên, khi phát động phản công, Tất trưởng lão đã dịch dung thành Tiêu Bách Đạo, để Tiêu Bách Đạo ngồi trấn trong tông môn. Tất trưởng lão vốn còn nghĩ sẽ phải phí một phen miệng lưỡi, không ngờ Tiêu Bách Đạo lại rất sảng khoái đồng ý.
Nếu là theo tính cách Tiêu Bách Đạo trước kia, chắc chắn sẽ không đồng ý, chuyện này mất mặt lắm chứ! Nhưng hiện tại hắn đã không còn là hắn của trước kia, hắn biết nếu mình bị người của Thiên Khuyết Minh bắt giữ sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho Phượng Khê, cho nên đã đồng ý phương án của Tất trưởng lão. Không cậy mạnh cũng là một loại trí tuệ.
Thế là, Tất trưởng lão sắm vai Tiêu Bách Đạo lấp lánh lên sân khấu. Để làm tê liệt địch nhân, hắn chẳng những áp chế tu vi, hơn nữa còn dùng kiếm pháp cũng giống hệt Tiêu Bách Đạo.
Đừng nói người của Thiên Khuyết Minh, ngay cả người của Huyền Thiên Tông cũng không biết hắn là giả.
Bên phía Tất trưởng lão đang đắc ý thỏa thuê, còn Hữu hộ pháp vừa sống lại thì tức giận đến nỗi chân tay cứng đờ!
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, Tiêu Bách Đạo sao lại đột nhiên trở nên lợi hại đến vậy, chẳng những có thể tránh được đòn đ/ánh lén của hắn, mà còn một kiếm đâ/m c.h.ế.t hắn!
Chẳng lẽ là người khác giả trang?
Giả trang? Hắn giật mình, lột quần áo của một th/i th/ể Thần Ẩn quân ra rồi mặc vào người. Hắn đã ẩn giấu Nguyên Thần Chi Hoàn, lại thay quần áo Thần Ẩn quân, nhìn qua giống hệt Thần Ẩn quân.
Quả nhiên, người của Thần Ẩn quân không còn tấn công hắn nữa. Còn người của Thiên Khuyết Minh thì lo thân mình còn chưa xong, tự nhiên cũng sẽ không cố ý công kích hắn.
Hữu hộ pháp không ngừng luồn lách trong đám đông, nếu cái tên Tiêu Bách Đạo kia có điều kỳ lạ, vậy thì cứ tùy tiện bắt một trong 24 vị sư phụ của Phượng Khê, vẫn có thể dùng để áp chế nàng! Hắn để mắt tới Túy trưởng lão.
Túy trưởng lão am hiểu luyện đan, tu vi yếu hơn so với các trưởng lão khác một chút. Hữu hộ pháp cảm thấy mình ít nhất có chín phần nắm chắc bắt được đối phương.
Ba trượng, hai trượng, một trượng... Ngay lúc Hữu hộ pháp cảm thấy thắng lợi đang trong tầm mắt, Nguyên Thần Chi Hoàn của hắn lại lần nữa bị một cú đán/h mạnh! Phải nói Hữu hộ pháp ra tay với bản thân cũng thật tàn nhẫn, mắt còn chưa chớp đã t/ự s/át, ghi nhận cái ch/ết thứ ba!
Bởi vì hắn chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Phượng Khê! Người khác căn bản không nhìn thấy Nguyên Thần Chi Hoàn của hắn, càng đừng nói công kích!
Hắn không hiểu, hắn đã cải trang giả dạng rồi, tại sao Phượng Khê còn có thể tìm ra hắn? Hắn đâu biết rằng trong mắt Phượng Khê, hắn đội cái Nguyên Thần Chi Hoàn sáng chói lại còn mặc quần áo Thần Ẩn quân, chỉ thiếu mỗi cái dòng chữ "Hữu hộ pháp" trên đầu thôi!
Phượng Khê thấy Hữu hộ pháp lại ch/ết độn cũng không vội, tiếp tục vừa thi triển Phạn âm quyết vừa ch/ém g/iết những tướng lãnh Thiên Khuyết Minh đã ẩn giấu Nguyên Thần Chi Hoàn.
Chờ tiêu diệt hết những người của Điểu Minh, Hữu hộ pháp sẽ như con rận trên đầu kẻ hói, không chỗ che thân!
Hữu hộ pháp tức đến nỗi bốc khói, hắn có ý định bỏ mặc đại quân Thiên Khuyết Minh mà một mình chạy trốn, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.
Trăm vạn đại quân cơ mà! Ít nhiều cũng phải mang đi một bộ phận chứ! Nhưng sốt ruột cũng vô dụng, Thần Ẩn quân chiếm ưu thế tuyệt đối, đại quân Thiên Khuyết bị hủy diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đúng lúc hắn cho rằng đại thế đã mất, sắc trời đột nhiên tối sầm xuống, một đám mây đen có thể dùng từ che trời để hình dung, bao phủ phía trên Huyền Thiên Tông. Ngay sau đó một đạo tia chớp bổ xuống! Mục tiêu chính là Phượng Khê.
Phượng Khê có thể tránh được, nhưng nếu nàng né tránh, tia chớp sẽ bổ trúng những người khác, cho nên nàng cứng đờ đứng yên đón nhận đạo tia chớp này. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía Ô Vân Cưu Nhi trên không trung.
Thiên Đạo rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện Thiên Khuyết đại lục xâm lấn Cửu U đại lục? Lần đầu tiên Thiên Khuyết đại lục xâm lấn, Thiên Đạo ẩn mình.
Lần thứ hai Thiên Khuyết đại lục xâm lấn, đúng lúc Cửu U đại lục sắp giành được thắng lợi thì Thiên Đạo lại cho Ô Vân Cưu Nhi đến bổ vị chủ nhân Cửu U như nàng, liệu có phải chỉ là trùng hợp sao?
Bất kể là trùng hợp hay cố ý, nàng đều sẽ không để kẻ nào phá hoại cục diện tốt đẹp đến không dễ này.
editor: bemeobosua
Lúc này, vì sự xuất hiện của Ô Vân Cưu Nhi, cả hai bên đều dừng tay. Nguyên nhân rất đơn giản, ai cũng sợ bị sét đá/nh mà! Cho dù là người của Thiên Khuyết Minh, dù bọn họ có thể sống lại, nhưng cũng không thể chịu nổi thiên lôi!
Làm không khéo một đạo thiên lôi có thể khiến bọn họ ch/ết hẳn, ngay cả thần thức bản thể cũng sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng.
Hữu hộ pháp thì lại rất vui mừng, bởi vì hắn cảm thấy thiên lôi hẳn là nhắm vào Phượng Khê, nếu không sao lại tự dưng bổ nàng một cái chứ?! Chỉ cần cái tiệ/n nh/ân Phượng Khê này vừa ch/ết, Thiên Khuyết Minh bọn họ liền có hy vọng chuyển bại thành thắng!
Tất trưởng lão và những người khác thì lo lắng sốt ruột. Uy lực của thiên lôi, phi nhân lực khó địch, dù bọn họ muốn giúp Phượng Khê cũng không thể ra sức.
Đúng lúc này, Phượng Khê gọi ra Cải Trắng Lôi (tên mới của Lôi Kiếp), nhảy lên: "Giá!"
Cải Trắng Lôi lấy tốc độ cực nhanh bay về phía bắc. Ô Vân Cưu Nhi cũng đuổi theo.
Lúc này, Tất trưởng lão la lớn: "Thần Ẩn quân nghe lệnh, rút!"
Người của Thiên Khuyết Minh tuy không biết Thần Ẩn quân tại sao lại rút lui, nhưng điều này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện tốt, cho nên cũng không ngăn cản.
Hữu hộ pháp thầm nghĩ, đám người Thần Ẩn quân này chắc là thấy Phượng Khê bỏ trốn nên trong lòng không vững, lúc này mới lựa chọn rút lui. Vốn tưởng rằng lần này là tử cục, không ngờ lại quanh co. Chỉ có thể nói, ông trời cũng đứng về phía bọn họ!
Hắn lập tức đổi lại dung mạo ban đầu, suất lĩnh người của Thiên Khuyết Minh cuống quýt bỏ chạy. Hắn chuẩn bị dẫn những người này chạy về Cực Địa Băng Nguyên, chỉ cần giữ được thông đạo phóng thích nguyên thần, bọn họ liền có cơ hội ngóc đầu trở lại.
Vì nóng lòng chạy trốn, tốc độ của bọn họ rất nhanh, trong nháy mắt liền đến cách Huyền Thiên Tông trăm dặm! Hữu hộ pháp thở phào một hơi, tuy rằng xuất sư bất lợi, nhưng ai có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng cuối cùng.
Phượng Khê? Chắc lúc này đã bị ché/m thành tro bụi rồi! Không có cái tai họa này, Thiên Khuyết Minh bọn họ khẳng định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Đúng lúc này, có người kinh hô: "Phượng Khê, là Phượng Khê!"
Hữu hộ pháp theo ánh mắt mọi người nhìn qua, liền thấy nơi xa bay tới một đám mây xanh mướt, người đứng trên đó chẳng phải Phượng Khê thì là ai?! Nàng, sao lại chạy đến đây?
Ngay sau đó, Cải Trắng Lôi hạ xuống. Phượng Khê ngao ngao kêu xông thẳng vào đội ngũ Thiên Khuyết Minh!
"Tiểu Cưu Nhi, bổ ta đi! Có bản lĩnh ngươi bổ ta đi!"
Ô Vân Cưu Nhi đúng là hữu cầu tất ứng, một đạo thiên lôi nối tiếp một đạo đ/ánh xuống Phượng Khê. Phượng Khê thuần thục tránh trái tránh phải, tuy rằng ăn vài cái, nhưng đại đa số đều bổ vào người các đệ tử Thiên Khuyết Minh. Một phát một mảng lớn!
Hữu hộ pháp: #¥%&%*#%@
Cái con nha đầu Phượng Khê trời đá/nh này, thế mà lại muốn mượn sét gi/ết người! Thật là thiếu đạo đức!