Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1501

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:40

1501. Đại thắng

Heo Vàng tức đến lộn ruột, chỉ muốn cắn Mộc Kiếm một miếng cho hả dạ, nhưng nó biết giờ phút này không thể làm Phượng Khê thêm phiền, đành kệ x/ác Mộc Kiếm.

 "Mộc Tiện, cứ chờ đấy!"

Phượng Khê vừa thi triển Phạn Âm Quyết vừa lùng sục những tên tướng lĩnh cao cấp của Thiên Khuyết Minh đang giấu Nguyên Thần Chi Hoàn. 

"Bắt sống được thì bắt, không thì bóp ch/ết!" 

Trong quá trình đó, nàng còn không ngừng liên lạc với Tiểu Cưu Nhi, đám mây đen trên trời, để nó giáng sét xuống. Ô Vân Cưu Nhi thừa biết nàng muốn mượn sét gi/ết người, nhưng đôi khi tức quá, vẫn cứ nện xuống vài đạo thiên lôi.

Thế là, y như rằng, mấy kẻ xui xẻo của Thiên Khuyết Minh lại "tai bay vạ gió" bị đ/ánh c/hết. Ô Vân Cưu Nhi cũng chẳng buồn để tâm, đằng nào cũng đã g/iết nhiều rồi, thêm mấy tên này có đáng là bao.

Một vạn năm với mười lăm ngàn tám có khác gì nhau đâu? Chả khác tí nào! Dù sao Thiên Đạo cũng chưa nói không được đ/ánh, cùng lắm nó chỉ bị coi là "tự tiện làm bậy" thôi mà.

Đám người Thiên Khuyết Minh vốn đã mất hết ý chí chiến đấu từ khi Hữu Hộ Pháp bỏ chạy, giờ thấy Phượng Khê còn có thể "chỉ huy" mây đen đánh úp họ, còn kiên trì cái nỗi gì nữa?!

Ch/ết quách cho xong! Thế là, ai nấy nhao nhao kích hoạt cấm chế “cát” trong thần thức. Đương nhiên, cũng có những kẻ chậm chạp bị Thần Ẩn Quân dùng linh lực giam cầm.

Cùng lúc đó, các mặt trận chặn đ/ánh khác cũng đang tiếp diễn. Bách Lí Mộ Trần quả thực không phụ lòng tin của Phượng Khê, kiểm soát cục diện chiến trường cực kỳ chuẩn xác, binh lực bố trí vô cùng hợp lý.

Không chỉ vậy, ngay khi bên này khai chiến, Bách Lí Mộ Trần đã phái một đội quân tiến vào Cực Địa Băng Nguyên, tiếp viện Quân Văn và đồng bọn ở Vô Danh Thành.

Phượng Khê để lại một bộ phận người dọn dẹp chiến trường, rồi chuẩn bị về Huyền Thiên Tông. Nàng ngẩng đầu nhìn Ô Vân Cưu Nhi trên trời:

 "Tiểu Cưu Nhi, ta về nhà đây, ngươi có muốn về cùng không?"

Ô Vân Cưu Nhi: "..." 

Cái đồ mặt dày, ai thèm về nhà với ngươi?! Nó tức tối bổ loạn mấy cái về phía Phượng Khê rồi bay đi mất.

Phượng Khê vẫy vẫy đôi móng vuốt nhỏ: "Tiểu Cưu Nhi, rảnh rỗi ghé chơi nha!"

Ô Vân Cưu Nhi cũng chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế bay thẳng. Loáng thoáng nghe thấy Phượng Khê lẩm bẩm: 

"Tiểu Cưu Nhi mấy lần trước đều khóc lóc bỏ đi, lần này lại có vẻ có tiền đồ hơn, không mè nheo gì cả!"

 Ô Vân Cưu Nhi chỉ muốn quay lại bă/m v/ằm nàng ra thành bã, nhưng nghĩ đến lời Phượng Khê nói trước đó, đành nén giận. Nó quyết định về dò la tình hình rồi tính sau.

Lúc này, hình tượng của Phượng Khê thật sự chẳng ra sao, dù sao cũng bị Ô Vân Cưu Nhi bổ cho không ít cái, nàng vội vàng chỉnh trang lại dung nhan một chút, rồi đứng trên Cải Trắng Lôi, oai phong lẫm liệt trở về Huyền Thiên Tông.

Từ xa đã thấy Tất trưởng lão và đám người đang nghênh đón ở cổng sơn môn. Trước đó họ rút về Huyền Thiên Tông là do Phượng Khê dùng thần thức báo tin cho Cơ Đình, nhờ hắn chuyển lời cho Tất trưởng lão dẫn người rút vào.

Chỉ có như vậy nàng mới có thể để Ô Vân Cưu Nhi đá/nh Thiên Khuyết Minh, tránh làm bị thương người nhà. Đợt sau đó, Ô Vân Cưu Nhi không còn điê/n cuồng như trước, đương nhiên cũng có độ chính xác hơn.

Tất trưởng lão thấy Phượng Khê vội vàng quỳ xuống đất:

 "Cung nghênh Phượng Soái chiến thắng trở về!"

Mọi người ùn ùn quỳ rạp xuống. Chỉ có các sư phụ của Phượng Khê và lão Sài không quỳ. Dù sao cũng là trưởng bối, quỳ xuống ngược lại sẽ khiến Phượng Khê khó xử.

Phượng Khê đứng trên Cải Trắng Lôi, ánh mắt dừng lại ở trên cổng sơn môn Huyền Thiên Tông. Nàng thầm nghĩ, ngày trước ta quỳ xuống, nay đã trở lại theo một cách khác!

Vừa nghĩ nàng vừa nói:

 "Đều đứng dậy đi! Đại chiến vừa mới kết thúc còn rất nhiều việc cần làm, đừng có câu nệ mấy cái nghi thức xã giao này nữa!"

Mọi người lúc này mới đồng loạt đứng lên. Phượng Khê vừa đi vào vừa căn dặn Tất trưởng lão và đám người những việc cần làm tiếp theo.

Thứ nhất, tuy Bách Lí Mộ Trần đã phái viện quân đến Cực Địa Băng Nguyên, nhưng để đảm bảo an toàn vẫn cần phái thêm một vài người có tu vi cao đi hỗ trợ.

Thứ hai, tù binh bắt được cần phải tiến hành sưu hồn từng người một, sau đó tổng hợp lại các thông tin thu được.

Thứ ba, tiến hành điều tra sàng lọc toàn diện, tránh có kẻ lọt lưới, đặc biệt là một số tướng lĩnh Thiên Khuyết Minh có thể giấu Nguyên Thần Chi Hoàn, rất dễ ngụy trang thành Thần Ẩn Quân.

Thứ tư, phân loại chiến lợi phẩm, sau đó luận công ban thưởng.

Thứ năm, tuy khả năng Thiên Khuyết Minh phái người xuống lần nữa không lớn, nhưng các kênh phóng thích nguyên thần ở các nơi vẫn phải nghiêm ngặt phòng thủ, các doanh của Thần Ẩn Quân sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng trở về nơi đóng quân của mình.

editor: bemeobosua

Vài ngày sau, tin tức từ Cực Địa Băng Nguyên truyền về. Khi viện quân đến, Quân Văn và đồng bọn đã tiêu diệt một vạn quân Thiên Khuyết Minh đồn trú, hơn nữa đã phong bế lại đường hầm nguyên thần.

Sở dĩ Quân Văn và đồng bọn thuận lợi như vậy, một mặt là vì trước đó Phượng Khê đã để lại một số yêu thú hệ băng cho họ, sức chiến đấu của những yêu thú này, không nói một con địch mười con thì cũng gần như vậy.

Mặt khác, Phượng Khê đã động tay động chân vào trận pháp ở đại bản doanh, chưa kịp để Quân Văn và đồng bọn tấn công bao nhiêu, trận pháp đã tự hủy.

Đám người Thiên Khuyết Minh suýt nữa không tức ch/ết! Đến ch/ết chúng cũng không hiểu, tại sao đột nhiên lại xuất hiện phục binh, tại sao trận pháp lại có vấn đề?

Dọn dẹp xong chiến trường, Quân Văn đứng thẳng trong gió lạnh, nhìn tuyết bay đầy trời, hắn thở dài thườn thượt. Thật là tiếc quá! Không thể ghi lại dáng vẻ oai hùng của hắn trong trận chiến. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng không phụ lòng tin của tiểu sư muội, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.

Hình Vu và những người khác cũng có chút tiếc nuối, mặc dù nhiệm vụ của họ cũng rất quan trọng, nhưng họ vẫn muốn được chiến đấu cùng Phượng Khê hơn. Tuy nhiên, vì đại cục, họ không oán không hối hận!

Thoáng cái một tháng trôi qua, công tác hậu cần cũng đã hoàn thành. Phượng Khê dẫn dắt các cao tầng của Thần Ẩn Quân, đi đến Bia Anh Linh để tế điện các liệt sĩ.

Sau khi tuyên đọc tế văn, Phượng Khê ra lệnh áp giải một số tù binh lên. Phượng Khê sai người ch/ặt đ/ầu chúng để an ủi các liệt sĩ!

Sau khi bị sưu hồn, tất cả chúng đều ở trạng thái ngu dại đi/ên khù/ng, dù có sống lại cũng vậy, rất dễ bắt. Thế là, Phượng Khê sai người ch/ặt đ/ầu chúng hết lần này đến lần khác.

Lưu phó tướng tương đối may mắn, vì hắn chỉ còn lại cái mạng cuối cùng, nên chỉ bị c/hặt đ/ầu một lần. Phượng Khê cảm thấy điều này không công bằng với hắn, chuẩn bị tương lai khi đến Thiên Khuyết Đại Lục sẽ cho hắn ch/ết một lần thật đàng hoàng!

Sau khi tế điện Bia Anh Linh, Phượng Khê bắt đầu suy tính chuyện đi Thiên Khuyết Đại Lục. Nàng hỏi Liễu Thống Soái: 

"Sư phụ, người nghĩ ra cách chưa?"

Liễu Thống Soái căng da đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa."

Phượng Khê buồn bã nói: "Lại cho người một tháng, nếu vẫn không nghĩ ra cách, con đành phải khi sư diệt tổ thôi!"

Liễu Thống Soái: "..." 

Ta đây là thu đệ tử hay thu nghiệt đây trời!

Tiêu Bách Đạo thì lại ước gì Liễu Thống Soái không nghĩ ra cách, hắn một chút cũng không muốn Phượng Khê đi Thiên Khuyết Đại Lục.

 "Tiểu Khê à, qua trận này, Thiên Khuyết Minh e rằng mấy trăm năm cũng sẽ không có động thái lớn gì nữa, con hà cớ gì phải mạo hiểm như vậy?"

Phượng Khê cười nói:

 "Sư phụ, mép giường của mình, há dung người khác ngủ ngáy?! Thiên Khuyết Minh một ngày không diệt trừ, Cửu U Đại Lục của chúng ta một ngày không được yên bình. Thay vì chờ d/ao của người khác rơi xuống, chi bằng chính mình làm người cầm da/o!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.