Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1536
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:43
1536. Huynh muội họ Liễu đúng là sao may mắn của hắn!
Địch tông chủ giật mình. Đằng đường chủ ngày thường trầm ổn như vậy, hôm nay lại thất thố đến thế ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa. Thế là, hắn đơn giản dặn dò mọi người một phen, rồi đến hiện trường. Ừm, phía sau còn có một cái đuôi. Cốc Lương trưởng lão da mặt cũng dày thật, sống ch/ết đòi đi theo. Địch tông chủ cân nhắc, chuyện Đằng đường chủ muốn nói hơn nửa có liên quan đến huynh muội họ Liễu, thế là cũng dẫn Cốc Lương trưởng lão theo.
Cốc Lương trưởng lão trong lòng khoái chí. Huynh muội họ Liễu đúng là sao may mắn của hắn! Trước kia hắn trong tông môn là kẻ vạn người ghét, giờ đây bỗng chốc trở thành hồng nhân trước mặt tông chủ! Về sau ai thấy hắn mà không tôn xưng một tiếng thần toán tử?!
Địch tông chủ nhìn thấy bộ dạng khoe khoang của hắn, hận không thể tát cho hắn một cái cho ch/ết luôn đi, nhưng hiện tại ông nóng lòng muốn biết Đằng đường chủ vì sao lại thất thố, nên liền không phản ứng Cốc Lương trưởng lão.
Địch tông chủ và Cốc Lương trưởng lão đến nơi, Đằng đường chủ đang không ngừng đi đi lại lại, thấy họ đến, hắn vội vã bước hai bước đón lấy:
"Tông chủ, ngài mau đến đây xem!"
Nói rồi dẫn Địch tông chủ đến gần Thiên Diễn Bàn Cờ.
Trong lòng Cốc Lương trưởng lão có chút bất mãn, ta to lớn thế này, ngươi không thấy sao? Gật đầu với ta một cái cũng được mà! Hiện tại lòng tự tin và hư vinh của hắn bành trướng cực độ, đổi lại trước kia lúc chạm mặt, Đằng đường chủ không giáo huấn hắn thành chó đã là may mắn rồi!
Cốc Lương trưởng lão vừa lẩm bẩm trong lòng vừa đi đến gần Thiên Diễn Bàn Cờ, sau đó, "Ngao" một tiếng!
"Cái này, phía dưới cái bàn cờ này hình như là một tấm đồ (sơ đồ, bản vẽ)? Trời ơi, không phải là Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ trong truyền thuyết chứ?!"
Địch tông chủ vỗ một cái tát vào sau gáy hắn: "Nói nhỏ chút!"
Cốc Lương trưởng lão bị đánh đến lảo đảo, cạn lời nói:
"Lão Đằng chẳng phải đã mở trận cách ly rồi sao? Dù ta có ầm ĩ đến mấy, người khác cũng không nghe thấy mà! Sư huynh, ta thấy huynh là công báo tư thù!"
Địch tông chủ cũng lười phản ứng với hắn, nhìn về phía Đằng đường chủ:
"Ta vẫn luôn cho rằng Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ chỉ là truyền thuyết thôi, không ngờ thế mà lại giấu trong Thiên Diễn Bàn Cờ này. Nếu không phải huynh muội họ Liễu đánh bậy đánh bạ đập phá bàn cờ, e rằng vĩnh viễn sẽ không ai phát hiện bí mật này."
Cốc Lương trưởng lão gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng, người bình thường nào dám đập bàn cờ chứ! Chỉ có huynh muội họ Liễu là biến số như vậy mới có gan này! Không hổ là biến số do ta tính ra, quả nhiên không phải tầm thường, không uổng cái danh thần toán tử của ta…"
Địch tông chủ và Đằng đường chủ đều lựa chọn lờ đi những lời vô nghĩa sau đó của hắn, bắt đầu nghiên cứu làm thế nào mới có thể lấy Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ ra khỏi Thiên Diễn Bàn Cờ. Cốc Lương trưởng lão cũng xúm lại giúp sức bày mưu tính kế.
Lúc này ngọc bài thân phận rung động, hắn nhìn thấy là Lệ Trạch gửi tin, không thèm để ý. Hắn không xem cũng biết thằng nhóc đó chắc chắn là hỏi hắn đi đâu, sau đó thảo luận chuyện huynh muội họ Liễu. Hiện tại hắn đang tham gia quyết sách quan trọng của tông môn, đâu có rảnh rỗi mà nói chuyện tào lao với cái tên đồ đệ ngu ngốc đó?! Chờ xử lý xong chính sự rồi nói chuyện này cũng chưa muộn!
Cốc Lương trưởng lão tuy rất tích cực, nhưng ba người thử rất nhiều cách, vẫn không thể lấy Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ ra khỏi Thiên Diễn Bàn Cờ một cách nguyên vẹn. Cuối cùng, Cốc Lương trưởng lão nói:
"Theo ta, đừng nghĩ cách này cách kia nữa, cứ chơi chiêu trực tiếp nhất đi! Đem Thiên Diễn Bàn Cờ này nổ tung là xong! Dù sao cũng đã nhiều hố rồi, nổ thêm vài cái cũng chẳng khác gì."
Địch tông chủ cũng không muốn làm vậy, dù sao Thiên Diễn Bàn Cờ cũng là chí bảo truyền thừa của tông môn, nhưng trước mắt hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Thế là, gật đầu nói:
"Cũng chỉ đành như thế!"
Cốc Lương trưởng lão hiện tại đang trong giai đoạn đắc ý vênh váo, nghe Địch tông chủ đồng ý, lập tức vừa ngộ đạo vừa muốn dùng thần thức điều khiển quân cờ đen kia. Kết quả hắn cố gắng đến bẹp bụng nửa ngày, quân cờ đen vẫn không nhúc nhích.
Địch tông chủ không thèm nhìn. Vị sư đệ này của hắn hoàn toàn minh chứng cho câu, làm gì cũng không được, ăn gì cũng không đủ! Ngay cả những thí sinh kia đều có thể điều khiển quân cờ đi được ba bước, ngươi lại ngay cả làm quân cờ nhúc nhích cũng không làm được? Có ích gì chứ?! Hắn nhìn về phía Đằng đường chủ, ý bảo hắn thử xem.
Đằng đường chủ lập tức thử điều khiển quân cờ đen. Không phải hắn nhất định phải chọn quân cờ đen, mấu chốt là quân cờ trắng đang nằm trong hố rồi, hắn không còn lựa chọn nào khác. Đằng đường chủ nín thở đến đỏ mặt tía tai, cũng không thể làm quân cờ đen di chuyển nửa phần.
Vốn dĩ Cốc Lương trưởng lão đang không có chỗ nào để dung thân, thậm chí còn có chút hoài nghi nhân sinh. Giờ thấy cảnh này, hắn vươn vai:
"Sư huynh, huynh thấy chưa? Đây đâu phải ta phế vật, lão Đằng hắn cũng không thành công đó thôi! Ta đánh giá nha, quân cờ này có đạo lý riêng, không thì sao lại đập Thiên Diễn Bàn Cờ thành cái rây chứ?! Nói không chừng chỉ có huynh muội họ Liễu mới có thể điều khiển hai quân cờ này…"
Địch tông chủ nhíu mày, hắn quyết định tự mình thử xem. Kết quả, tay trắng trở về. Cốc Lương trưởng lão vui mừng đến nỗi khăn trùm đầu suýt nữa rớt! Hắn trong khoảnh khắc nghĩ đến rất nhiều điều, ví dụ như chê cười người không bằng người, ví dụ như quạ đen đậu trên heo… =)))
Địch tông chủ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, trầm tư một lát rồi truyền tin cho Bạch trưởng lão, người phụ trách ngoại môn:
"Ngươi lập tức đưa huynh muội họ Liễu đến bàn cờ."
Phải nói Bạch trưởng lão ở Thiên Diễn Đạo Tông rất có năng lực, cả ngoại môn và sơn môn đều do hắn phụ trách. Vì chuyện này, Cốc Lương trưởng lão không ít lần đi mách lẻo sau lưng với Địch tông chủ. Nhưng tiếc thay Bạch trưởng lão không những tu vi cao, hơn nữa làm việc kín kẽ, địa vị rất vững chắc. Cốc Lương trưởng lão gây sự bất quá chỉ là một chút gia vị trong cuộc sống khô khan mà thôi.
Nhưng lúc này, Bạch trưởng lão nhận được tin của Địch tông chủ mà tái mặt!
"Tông chủ, cần thiết phải đi ngay sao? Có thể, có thể muộn một chút không ạ?"
Địch tông chủ nhíu mày: "Muộn bao lâu?"
"Nửa, nửa tháng sau, tính, tính là muộn không ạ?"
Địch tông chủ: "... Chuyện gì thế này?"
Giọng Bạch trưởng lão ít nhiều có chút chột dạ:
"Cái đó, huynh muội họ Liễu kiệt ngạo khó thuần, không chịu quản thúc, hơn nữa, xét đến việc họ vừa hủy hoại Thiên Diễn Bàn Cờ, cho nên ta đã nhốt họ vào Phong Linh Luyện Tâm Động. Ngài cũng biết Phong Linh Luyện Tâm Động một khi đã mở, nửa tháng sau mới có thể mở lại, cho nên, cho nên chỉ có thể chờ nửa tháng sau ạ."
Địch tông chủ dùng hết tu dưỡng cả đời mà quát:
"Ngươi bây giờ lập tức cút ngay cho ta!"