Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1543
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:44
1543. Mộc Kiếm điểm này giống nàng, đều có chuyện trong mắt.
Phượng Khê và Quân Văn dù có chút "chanh chua" vì Lệ Trạch lên cấp vù vù, nhưng vẫn thay phiên nhau canh chừng cho hắn. Dù biết nơi này không thể có kẻ ngoài quấy nhiễu, nhưng trong quá trình thăng cấp, dù một tiếng động nhỏ cũng có thể gây ảnh hưởng, nên cứ cẩn thận vẫn hơn.
Phượng Khê thừa dịp Lệ Trạch đang thăng cấp, lén lút thả đám linh sủng ra ngoài. Dù ở trong túi linh thú cũng có thể hấp thu linh khí, nhưng chắc chắn không hiệu quả bằng ở bên ngoài. Đám linh sủng sợ lãng phí cơ hội, đứa nào đứa nấy đều vội vã tu luyện.
Phượng Khê nhìn thấy Thôn Hỏa Hưu vẫn đang ngủ say tít trong túi linh thú, do dự một chút, cuối cùng vẫn lôi nó ra. Cái con hàng này ngay cả khi ngủ cũng có thể ăn vụng diễm tinh và linh thạch, chắc chắn cũng hấp thu được linh khí. Cho nó ăn no rồi, cũng đỡ phải lo nó ăn vụng.
Phượng Khê lại nhớ tới cái vỏ sò màu trắng kia, lần trước đã oan uổng nó, chi bằng cũng lấy ra cho nó "ăn ké" chút đỉnh. Thế là, nàng cũng lôi cái vỏ sò trắng ra. Cuối cùng, nàng hỏi Liễu thống soái:
"Sư phụ, hay là người cũng ra ngoài hít thở không khí một chút?"
Liễu thống soái hết nói nổi: "Ta thì cũng muốn ra lắm chứ, nhưng phải ra được đã!"
Nếu ra được, hắn đâu đến nỗi chịu cảnh thiên đ/ao vạn quả trước đây! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao con nha đầu ch/ết ti/ệt kia có chuyện tốt cũng còn nhớ đến mình, vậy cũng coi như tạm được.
Lúc này, Mộc Kiếm hớn hở nói với Phượng Khê:
"Chủ nhân, chúng ta hấp thụ nhiều linh khí không sao đâu, người bảo Heo Vàng ăn ít lại một chút, kẻo nó lại nổ tung mất!"
Heo Vàng có chút cạn lời, nó đâu có ngốc, chẳng lẽ không biết điều này ư?! Mộc Kiếm đúng là muốn dẫm đạp lên nó để nịnh bợ mà, cái đồ chó má, ngươi cứ đợi đấy!
Phượng Khê thì lại thấy lời nhắc nhở của Mộc Kiếm có lý, bảo Heo Vàng kiềm chế lại một chút. Dù trong lòng Heo Vàng hậm hực, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng. Mộc Kiếm lại dặn dò Đào Ngột cứ ở tại chỗ tu luyện, kẻo lạc đường.
Đào Ngột và Đào Ngột ing: "..."
"Chỗ này tổng cộng có tí tẹo, chúng ta lạc đường cái gì chứ?! Ngươi đúng là cái đồ thiếu đòn mà!"
Mộc Kiếm lại chạy tới giám sát Thôn Hỏa Hưu, kẻo tên này lại nhân cơ hội tr/ộm đồ... Tóm lại, nó bận rộn đến mức bốc khói! Bất kể đám linh sủng nghĩ thế nào, Phượng Khê thì rất hài lòng, Mộc Kiếm ở điểm này rất giống nàng, trong mắt có việc (biết nhìn nhận, biết làm việc)!
Đợi đến khi Lệ Trạch sắp kết thúc thăng cấp, đám linh sủng cũng đã ăn no đến tám phần rồi. Phượng Khê vội vàng thu chúng vào túi linh thú, sau đó chạy đến trước mặt Lệ Trạch chờ đợi. Lệ Trạch mở mắt ra liền thấy Phượng Khê và Quân Văn với vẻ mặt quan tâm, trong lòng ấm áp vô cùng. Huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng chỉ đến thế mà thôi! Nghĩ đến mình đã thành công thăng cấp lên Hợp Thể tầng bốn, hắn vui sướng đến nỗi miệng không khép lại được!
Hợp Thể tầng bốn là một bình cảnh, rất nhiều người đều sẽ kẹt lại ở đây. Hắn cũng không ngoại lệ. Hắn đã ở Hợp Thể tầng ba đình trệ rất lâu rồi, không ngờ lần này chó ngáp phải ruồi lại thành công thăng cấp Hợp Thể tầng bốn. Tuy nói so với các đệ tử thân truyền khác tu vi vẫn thấp hơn một hai tầng, nhưng cũng rất không tệ rồi. Tâm trạng tốt, ngay cả nhìn mái tóc xoăn tít màu xanh lục kia cũng thuận mắt hơn nhiều!
Ơ? Lần này hình như không mọc thêm nhiều lắm nhỉ! Chắc lời Liễu sư muội nói đúng, chính là do linh khí quá nồng đậm, gây ra dinh dưỡng quá thừa. Hắn thăng cấp đã tiêu hao rất nhiều linh lực, nên tóc cũng sẽ không sinh trưởng tốt nữa. Thật là song hỷ lâm môn nha!
Lúc này, Phượng Khê và Quân Văn đồng thanh nói: "Chúc mừng Lệ Trạch sư huynh thành công thăng cấp!"
Lệ Trạch cười ha hả: "Đa tạ hai vị sư đệ sư muội, lần này ta có thể thăng cấp ít nhiều nhờ các ngươi, sau này, các ngươi cứ đi theo ta, ta che chở các ngươi!"
Phượng Khê thầm nghĩ, ngươi cứ nói bừa đi! Chính ngươi còn nói, thầy trò các ngươi trong môn phái là vạn người ghét, ngươi xác định là che chở chúng ta, không phải liên lụy chúng ta sao? Vốn còn định nương nhờ ánh hào quang của thầy trò các ngươi, kết quả lại phát hiện là hai cái hố! Tuy nhiên, Phượng Khê cũng không hối hận, bởi vì nhân phẩm của Lệ Trạch rất tốt.
Liễu thống soái: Người tốt? Là dễ lừa gạt đi?!
Tuy nhiên, dưới bầu trời này có thể chịu được ngươi lừa gạt, quả thật cũng không có mấy người.
Thoáng cái đã đến những canh giờ cuối cùng trước khi ra ngoài. Lệ Trạch đang định bảo Phượng Khê giúp hắn làm thẳng tóc rồi nhuộm đen thì mặt đất lại một lần nữa rung chuyển. Phượng Khê vội vàng thu tất cả chai lọ, bình gốm trên mặt đất vào nhẫn trữ vật, trong đó toàn là linh dịch quý giá!
Rung chuyển càng lúc càng kịch liệt, Phượng Khê còn hơi lo lắng Phong Linh Luyện Tâm Động sẽ sụp đổ. Nhưng ngàn vạn lần đừng sụp, nếu không thì lại thêm một món nợ! Cuối cùng, mọi thứ cũng trở lại bình thường, nhưng linh khí đã biến mất tăm. Linh khí chiếu sáng mà Lệ Trạch lấy ra trước đó cũng đã sớm không còn tác dụng, trong động lại một lần nữa trở về bóng tối. Phượng Khê đưa tay sờ, vết nứt trên mặt đất cũng biến mất. Nàng không dám vận chuyển Hỗn Độn Quyết nữa, thật sự lo lắng lại gây ra chuyện xấu gì đó, nàng không muốn lại bị đổ oan.
Lệ Trạch kinh ngạc nói: "Này, đây là chuyện gì?"
So với hắn, Phượng Khê thì lại rất bình tĩnh:
"Cơ duyên là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, chúng ta thế này cũng đủ rồi!"
Quân Văn phụ họa: "Đúng vậy, mấy ngày nay hấp thu linh khí đủ để bằng một hai năm tu luyện bên ngoài đấy!"
editor: bemeobosua
Lệ Trạch nghĩ cũng đúng, người không thể tham lam vô đáy. Hơn nữa sắp được ra ngoài rồi, cũng không có gì phải hoảng loạn. Hắn cảm thấy mình như đã quên mất chuyện gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Mãi đến hai canh giờ sau, hắn gào lên một tiếng: "Cái, cái, tóc của ta phải làm sao bây giờ?"
Hắn không dám tưởng tượng, mình đội một đầu "lục quyển mao" (tóc xoăn xanh) ra ngoài, sẽ phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt chế giễu! Sớm biết thế này, hôm qua hắn đã nên xử lý cái đầu tóc này rồi, dù cạo trọc cũng được! Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi! Không có linh lực, không thể mở nhẫn trữ vật, càng đừng nói làm thẳng tóc xoăn! Hơn nữa, thời gian cũng không còn kịp nữa!
Ngay lúc hắn tuyệt vọng, Phượng Khê nói:
"Lệ sư huynh, huynh có nghĩ đến chuyện trước đây trên đường đến, có không ít thí sinh đều nhìn thấy khăn trùm đầu giả của huynh rơi ra không? Nói không chừng bây giờ người trong tông môn đều đã biết huynh bị trọc rồi. So với đầu trọc, thật ra một mái tóc xoăn xanh lại rất không tồi đâu!"
Lệ Trạch: "..."
Ta không nghe, ta không nghe!
May mà Phượng Khê nói:
"Đúng rồi, trong bao tải ở góc tường có mấy miếng vải bọc thức ăn trước đây, muội đi lấy cho huynh một miếng, lát nữa ra ngoài huynh cứ quấn lên đầu, được không?"
Lệ Trạch thấy cách này cũng ổn, thế là trong bóng đêm, hắn nhận lấy miếng vải Phượng Khê đưa cho.
Cuối cùng, Phong Linh Luyện Tâm Động cũng được mở ra. Lệ Trạch nghe thấy giọng nói thân thiết đáng kính của sư phụ hắn:
"Yểu Điệu? Liễu Trì? Các ngươi không sao chứ? Mau ra đây đi!"
Lệ Trạch: "..."
"Không phải chứ, sư phụ, con mới là đệ tử ruột của người mà! Ruột đấy! Người có phải quá đáng rồi không? Còn gọi Liễu sư muội là Yểu Điệu? Đến cả thể diện cũng không cần nữa sao?!"
Hắn vừa cằn nhằn, vừa chỉnh lại miếng vải trên đầu, rồi nói: "Hai vị sư đệ sư muội, theo ta ra ngoài thôi!"
Phượng Khê và Quân Văn vội vàng đáp một tiếng, sau đó chậm lại một bước, để Lệ Trạch đi trước. Lệ Trạch là đệ tử thân truyền, đương nhiên phải đi phía trước. Lệ Trạch nghĩ đến mình giờ đã thành công thăng cấp lên Hợp Thể tầng bốn, bước những bước tự tin ra khỏi Phong Linh Luyện Tâm Động.
Ra ngoài mới phát hiện bên ngoài không chỉ có sư phụ hắn, mà còn có không ít người. Có thể dùng biển người tấp nập để hình dung. Hắn có lớn mặt đến vậy sao?!
Thật ra, những người này chủ yếu là nghe nói Cốc Lương trưởng lão đến đón cặp long phượng song sinh, nên mới đều chạy tới hóng chuyện. Có một số người thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh nhận thân cảm động! Thậm chí còn có không ít người giơ lên Lưu ảnh thạch, muốn ghi lại khoảnh khắc lịch sử này.
Kết quả, nhìn thấy Lệ Trạch, tất cả mọi người đều ngây người. Bởi vì Lệ Trạch quấn một miếng khăn hoa văn trên đầu, cứ thế mà lù lù bước ra! Quan trọng là hắn còn ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt dương dương tự đắc! Này, này không phải là bị nhốt trong Phong Linh Luyện Tâm Động mà phát đi/ên rồi chứ?!
Đúng lúc này, không biết từ đâu một trận tà phong thổi đến, cuốn bay miếng khăn hoa văn... Lệ Trạch với mái tóc xoăn xanh hỗn độn trong gió...