Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1545
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:44
1545. Quả thực là duyên trời tác hợp
Bạch trưởng lão nhìn tạo hình mới của Lệ Trạch, thầm nghĩ, đứa nhỏ này chắc chắn lại bị ông sư phụ không đáng tin cậy kia hố rồi.
Trước kia ta đã bảo ngươi bái nhập môn hạ của ta, kết quả ngươi lại bị cái tên thần côn đó lừa, chắc hối hận đến xanh ruột rồi!
Lúc này, hắn nghe thấy Cốc Lương trưởng lão đắc ý nói:
"Sư huynh, ta đã mang người đến cho huynh rồi! Lần này Lệ Trạch lập công lớn đó, nếu không phải nhờ nó, huynh muội họ Liễu lúc này đã biến thành bãi phân yêu trùng rồi!"
Phượng Khê: "..."
Quân Văn: "..."
Thảo nào đồ đệ ngươi cứ liên mồm bêu xấu ngươi, ngươi đúng là chẳng biết nói chuyện gì cả! Ngươi không thể nói chúng ta bị yêu trùng ăn thịt sao? Cứ nhất định phải nói cái gì mà bãi phân yêu trùng!
Địch tông chủ cũng chướng mắt cái thói "ăn nói xà lơ" của Cốc Lương trưởng lão, mặt trầm xuống hỏi:
"Chuyện gì thế này?"
Cốc Lương trưởng lão khoe khoang nói:
"Ba người bọn họ trong Phong Linh Luyện Tâm Động gặp phải yêu trùng, Lệ Trạch xông ra cứu lấy huynh muội họ, trong lúc giao chiến lại còn thăng cấp nữa! Sư huynh, huynh trước đây cứ nói ta làm hỏng con cháu người ta, huynh xem đồ đệ của ta dạy tốt không chứ!"
Không đợi Địch tông chủ nói chuyện, Bạch trưởng lão đã không thể tin được nói:
"Ngươi nói gì? Trong Phong Linh Luyện Tâm Động xuất hiện yêu trùng ư? Sao có thể?!"
Cốc Lương trưởng lão hừ lạnh: "Sao lại không thể?! Ngươi không tin thì hỏi Yểu Điệu ấy!"
Bạch trưởng lão hiện tại cũng chẳng có thì giờ rảnh rỗi quan tâm Cốc Lương trưởng lão gọi Phượng Khê kiểu gì, hắn nhìn chằm chằm Phượng Khê hỏi:
"Ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Phượng Khê nghe thấy cái giọng điệu thẩm vấn phạm nhân của hắn, không thèm để ý, mà quay sang Địch tông chủ nói:
"Tông chủ, vì vừa rồi ở đây người quá đông, hơn nữa chuyện quan trọng đại sự, nên con đã nói dối Cốc Lương trưởng lão. Trong Phong Linh Luyện Tâm Động không hề có yêu trùng, mà là xuất hiện một lượng lớn linh khí nồng đậm. Lúc ấy ba người chúng con tiến vào Phong Linh Luyện Tâm Động xong thì..."
Phượng Khê kể lại toàn bộ sự việc, cơ bản đều là sự thật, chỉ che giấu một số chuyện không thể nói, ví dụ như Hỗn Độn Quyết, Tiểu Hắc Cầu...
Địch tông chủ và những người khác vô cùng kinh ngạc! Đặc biệt là Bạch trưởng lão!
"Cái gì? Ngươi nói từ dưới đất nứt ra linh khí vô cùng nồng đậm sao? Này, sao có thể?!"
Phượng Khê gật đầu:
"Vâng, thiên chân vạn xác, con còn thu thập được một ít linh dịch."
Phượng Khê nói, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Địch tông chủ. Địch tông chủ vừa mở nút bình, những người có mặt liền cảm thấy tinh thần chấn động. Địch tông chủ nhanh chóng đậy chặt nút bình lại, kẻo linh khí thoát ra ngoài.
"Liễu Yểu Điệu, con hãy kể lại thật kỹ càng một lần nữa!"
Phượng Khê lập tức kể lại một lần nữa, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngay cả chuyện Lệ Trạch từng biến thành đống cỏ khô cũng kể.
Cốc Lương trưởng lão vỗ đùi, nói với Lệ Trạch:
"Lãng phí quá! Thật là quá lãng phí! Đan dược tốt như vậy, sao lại không nghĩ để lại cho sư phụ ngươi một nửa chứ?!"
Lệ Trạch: "...Sư phụ, người cũng muốn biến thành như con sao? Người chắc chắn chứ?"
Cốc Lương trưởng lão nhìn mái tóc xoăn xanh của Lệ Trạch, sự tiếc nuối trong lòng tức khắc tan thành mây khói. Cái tạo hình này còn chẳng bằng đội tóc giả!
Địch tông chủ trừng mắt nhìn hắn một cái thật mạnh, lúc này đáng lẽ phải quan tâm đến linh khí trào ra từ dưới đất chứ? Ngươi lại quan tâm đến tóc ư? Đúng là trước sau như một, không đáng tin cậy chút nào! Cũng may Lệ Trạch không bị hắn hoàn toàn dẫn dụ sai đường, tự nguyện tiến vào Phong Linh Luyện Tâm Động bảo vệ huynh muội họ Liễu, còn thành công thăng cấp Hợp Thể tầng bốn, rất không tệ. Hắn nhìn Phượng Khê và Quân Văn lại càng thuận mắt hơn!
Đầu tiên là dòng sông ngầm, sau đó là Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ, hiện tại lại phát hiện linh khí trong Phong Linh Luyện Tâm Động, hai huynh đệ này liên tiếp lập công, không hổ là đệ tử được Tổ sư gia phù hộ.
Hắn vẻ mặt ôn hòa nói: "Liễu Trì, Liễu Yểu Điệu, Lệ Trạch, ba người các ngươi lần này biểu hiện rất tốt, tông môn sẽ xem xét khen thưởng."
Lệ Trạch suýt nữa khóc! Từ khi bái Cốc Lương trưởng lão làm sư phụ, hắn từ trước đến nay toàn chịu phạt, đây là lần đầu tiên được tông chủ khen ngợi. Lại còn có khen thưởng nữa sao? Trời ơi, cuối cùng ta cũng hết khổ rồi!
Tuy Địch tông chủ rất muốn lập tức điều tra chuyện Phong Linh Luyện Tâm Động, nhưng so với chuyện này, hiển nhiên Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ quan trọng hơn. Hắn lập tức kể lại toàn bộ sự việc.
Phượng Khê: ???!!!
Vốn còn tưởng bị đổ oan, kết quả lại lập được công lớn ư? Quan trọng là cái Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ này có tác dụng trợ giúp ngộ đạo, đây chẳng phải là "đo ni đóng giày" cho nàng sao?! Nàng đang lo chưa ngộ ra đạo lý gì cả, kết quả liền được "dâng" đến tận cửa! Xem ra lời nói của nàng trước đây không phải chỉ "đúng một chút", mà là đúng lắm! Thiên Diễn Đạo Tông và nàng đặc biệt hợp bát tự, quả thực là duyên trời tác hợp!
Quân Văn cũng rất vui, hắn nhờ vào "hào quang" của tiểu sư muội mà "mơ mơ màng màng" hưởng lợi! Nói không chừng có Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ này, hắn có thể rõ ràng ngộ đạo.
Hai kẻ này đang vui vẻ thì Bạch trưởng lão lại "dội gáo nước lạnh":
"Tông chủ, ngài đừng hy vọng quá nhiều, huynh muội bọn họ trước đây có thể là chuột mù vớ phải mèo chế/t thôi, chưa chắc đã có thể phá được Thiên Diễn Bàn Cờ, thành công lấy được Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ đâu."
editor: bemeobosua
Cốc Lương trưởng lão tức khắc giậm chân mắng:
"Bạch Lẫm, lời này của ngươi là có ý gì? Nếu không phải huynh muội họ Liễu phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, nếu không phải Lệ Trạch chủ động đi vào bảo vệ bọn họ, nói không chừng bọn họ đã sớm bị ngươi hại ch/ết rồi! Ngươi chẳng những không có ý hối cải, lại còn ở đây nói lời uể oải, ngươi là nhìn huynh muội họ Liễu không vừa mắt hay không hy vọng Thiên Diễn Ngộ Đạo Đồ tái hiện thiên nhật?! Ta thấy ngươi một chút cũng không mong Thiên Diễn Đạo Tông chúng ta tốt đẹp gì cả! Ngươi là cái đồ 'bạch nhãn lang' (người vong ơn bội nghĩa), ngươi cái đồ lòng lang dạ sói..."
Cốc Lương trưởng lão không giỏi gì khác, nhưng mắng chửi người thì một mình cân tám! Bạch trưởng lão bị chọc tức đến mặt mày xanh mét, môi run rẩy không nói nên lời. Địch tông chủ hung hăng trừng mắt nhìn Cốc Lương trưởng lão một cái, còn dùng uy áp với hắn. Cốc Lương trưởng lão rụt cổ lại, không dám hé răng. Trong lòng hắn rõ ràng, Địch tông chủ cũng không phải thật sự tức giận, nếu không thì không chỉ là trừng hắn một cái đơn giản như vậy, nói không chừng đã bị tông chủ "chụp bay" rồi. Xem ra lời hắn vừa rồi đã chạm đến lòng sư huynh hắn rồi.
Chậc chậc, tuy ngày thường sư huynh hắn không thiếu lần giúp hắn dọn dẹp mớ hỗn độn, nhưng hắn cũng không ít lần giúp sư huynh hắn làm kẻ xấu mà! Có những lời nói tông chủ khó mà nói ra, phải là hắn ra mặt nói giúp. Những tiếng xấu của hắn, hơn nửa đều là thay Địch tông chủ gánh tội. Đúng, chính là có chuyện như vậy. =)))
Địch tông chủ nói với Bạch trưởng lão:
"Ngươi đừng chấp nhặt với hắn, hắn luôn luôn 'miệng chó không mọc ngà voi'! Mặc kệ nói thế nào, trước hết cứ để huynh muội họ Liễu thử xem đã!"
Bạch trưởng lão biết rõ Địch tông chủ đang bao che, cũng không dám nói gì, chỉ có thể phụ họa vài câu. Đằng đường chủ thì lại khuyến khích nói:
"Huynh muội các ngươi không cần có bất kỳ áp lực nào, cứ dựa theo bộ dạng trước đây mà làm, có thể thành công thì tốt nhất, dù không thành công tông chủ cũng sẽ không trách tội các ngươi."
Phượng Khê thầm nghĩ, không hổ là người được nàng đánh giá là "người tốt", Đằng đường chủ nói chuyện đúng là khiến người ta dễ chịu. Nàng và Quân Văn lập tức đi đến gần Thiên Diễn Bàn Cờ. Hai quân cờ kia vẫn đang nằm ở vị trí trung tâm, quân cờ trắng ở dưới, quân cờ đen ở trên.
Phượng Khê và Quân Văn bắt đầu thử khống chế quân cờ đen và trắng. Sau một lúc lâu cũng không có phản ứng gì. Bạch trưởng lão thầm nghĩ, "Xem đi, ta đã nói lần này chưa chắc đã được, quả nhiên là vậy!" Tuy nhiên, hắn đã rút kinh nghiệm từ những lần trước, không hé răng.
Cốc Lương trưởng lão thì lại có chút thiếu kiên nhẫn, la lên:
"Liễu Trì, Yểu Điệu, các ngươi cố gắng hơn nữa đi, các ngươi nhất định có thể làm được, sư phụ ta tin tưởng các ngươi!"
Phượng Khê và Quân Văn: "..."
Địch tông chủ và mấy người khác: "..."
Này sao lại biến thành sư phụ rồi?
Phượng Khê vốn còn muốn chần chừ một lát, dù sao chuyện làm được quá dễ dàng sẽ khiến Địch tông chủ bọn họ cảm thấy huynh muội nàng không bỏ ra chút công sức nào. Cho nên nàng đã chuẩn bị diễn một màn thật hoành tráng, tốt nhất là "nhổ ra m/áu" mới lấy được đồ, địa vị của nàng và Quân Văn ở Thiên Diễn Đạo Tông sẽ được củng cố. Nghe Cốc Lương trưởng lão la lên như vậy, nàng cảm thấy không cần thiết phải diễn quá lố nữa. Dù sao cũng đã "nội bộ" được hai suất đệ tử thân truyền rồi!
Nàng lập tức tăng cường phát ra thần thức, quân cờ đen tức khắc đứng thẳng lên. Quân cờ trắng mà Quân Văn khống chế cũng hơi rung động vài cái. Cốc Lương trưởng lão lúc này càng thêm phấn chấn! Dù sao cũng đã "lỡ mồm" rồi, vậy thì không cần giấu giếm nữa, kẻo cái đồ c/hó m/á Bạch Lẫm và lão Đằng kia lại tranh giành đồ đệ với hắn.
Thế là, hắn kéo cổ hò hét:
"Đồ đệ ngoan, cứ làm thế đi! Sư phụ ta sẽ cổ vũ trợ uy cho các ngươi!"
Địch tông chủ thầm nghĩ, "Cái tên không đáng tin cậy như ngươi mà còn muốn nhận huynh muội họ Liễu làm đồ đệ ư? Ngươi cứ nói bừa đi! Đừng lại làm hỏng hai đứa trẻ tốt đó nữa!"