Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1575

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:47

1575. Chúng Ta Ai Cũng Là Người Có Thể Diện

Cát Đại Dũng trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, gắng gượng che đi lương tâm, lắp bắp:

 "Liễu sư đệ, Liễu sư muội, được cùng hai người các ngươi lập đội, ta cầu còn chẳng được, sao dám từ chối chứ?!"

Phượng Khê cười tít mắt, mi cong như trăng khuyết: "Cát sư huynh quả nhiên là người sảng khoái! Sau này ta và ca ca ta nhờ cả vào huynh đấy!"

Cát Đại Dũng: "..."

 Nói thì hay ho đấy, chẳng phải là muốn ta xung phong liều ch/ết, còn hai đứa các ngươi thì ngồi chờ hưởng lợi sao?! Đúng là xui xẻo của cái của xui xẻo, sao ta lại đụng phải hai cái của nợ này chứ!

Phượng Khê tốt bụng an ủi hắn: "Cát sư huynh, tuy hiện giờ chúng ta mới có ba người, nhưng đội ngũ sẽ nhanh chóng lớn mạnh thôi. Đến lúc đó ta sẽ cho huynh làm phó đội trưởng!"

Cát Đại Dũng: Ta xin cảm ơn ngươi nhiều lắm!

Một lát sau, lại gặp một đệ tử ngoại môn khác. Phượng Khê chu chu môi, Cát Đại Dũng đành cam chịu số phận tiến lên mời đối phương lập đội. Trước khi đối phương kịp từ chối, hắn đã nhanh nhảu vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen.

Khi tên đệ tử ngoại môn kia còn đang cân nhắc lợi hại, Phượng Khê "nhỏ giọng" hỏi Quân Văn: 

"Ca à, huynh nói ba chúng ta đánh một tên có thắng nổi không? Dù không đoạt được tinh phách thạch, thì diễn tập phân công hợp tác của ba chúng ta cũng không tệ mà!"

Tên đệ tử ngoại môn kia: "..." 

Hắn không do dự nữa, nhanh nhảu đồng ý lập đội.

Sau một hồi "bỏ ống câu bắt cá", đội ngũ của Phượng Khê và Quân Văn cứ thế lớn mạnh như quả cầu tuyết lăn, đã có hơn ba mươi người. Phượng Khê bắt đầu huấn thị: 

"Chúng ta ai cũng là người có thể diện, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu không ai đ/oạt của chúng ta, chúng ta cứ thành thật đi tìm tinh phách thạch. Nhưng nếu có kẻ nào không có mắt muốn cư/ớp đo/ạt chúng ta, thì không có gì phải khách khí, chúng ta sẽ lấy độc trị độc..."

Cát Đại Dũng và mọi người nghe xong, thầm nghĩ, cái Liễu Yểu Điệu này tuy hơi thiếu đạo đức, nhưng vẫn có giới hạn.

Chẳng mấy chốc, họ nhận ra mình đã lầm to, bởi vì kẻ nào đó bắt đầu "câu cá chấp pháp"!

Nàng cố ý phái những đệ tử tu vi thấp trong đội đi rêu rao khắp nơi, một khi có kẻ ra tay cư/ớp đo/ạt, cả đám bọn họ sẽ ùa tới vây đ/ánh! Chiêu này trăm lần thử đều linh nghiệm! Chẳng những cư/ớp được tinh phách thạch, lại còn chiếm giữ được đỉnh cao đạo đức.   =)))

Bên ngoài Chư Thiên bí cảnh, Địch tông chủ và mọi người: "..." 

Cái khảo hạch này đã bị ngươi chơi cho ra đủ thứ trò hoa rồi! Mặc dù câm nín, nhưng những "thao tác" của Phượng Khê không hề vi phạm quy tắc khảo hạch, nên họ cũng chẳng dám nói gì. Hơn nữa, dù có muốn can thiệp, hiện tại cũng không thể ra tay, trừ phi đóng cửa Chư Thiên bí cảnh trước thời hạn.

Khi sự nghiệp cư/ớp bó/c của Phượng Khê đang diễn ra rầm rộ, từ phía trước có vài người hoảng loạn chạy tới, mình đầy má/u, trông vô cùng thê thảm. Ý nghĩ đầu tiên của Phượng Khê là... có kẻ cư/ớp mất mối của nàng sao? Nàng còn chưa ra tay mà đã có kẻ nhanh chân hơn rồi à?

Đến gần mới phát hiện v/ết thư/ơng trên người mấy người này rõ ràng không phải do tu sĩ gây ra, lẽ nào họ gặp phải yêu thú lợi hại nào đó? Không thể nào!

Từ khi vào Chư Thiên bí cảnh tuy cũng gặp vài con yêu thú, nhưng cấp bậc không quá cao, dù một người không đ/ánh lại, mấy người hợp lực cũng có thể thắng được mới phải, sao lại chịu trọng thương như vậy?

Phượng Khê một mặt sai người xử lý vế/t thươ/ng cho họ, một mặt hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Mấy người đó nhao nhao kể:

 "Chúng ta gặp một con Đào Địa Gai Thú biến dị. Nếu không phải chúng ta đông người, chắc chắn dữ nhiều lành ít rồi." 

"Đào Địa Gai Thú bình thường chỉ có Luyện Hư trung kỳ, số ít thì Luyện Hư hậu kỳ, nhưng con Gai Thú biến dị kia ít nhất phải có cấp độ Hợp Thể trung kỳ! May mà chúng ta vừa đến cửa động đã phát hiện ra điều bất thường, nếu lỡ đi sâu vào trong, đừng nói mấy người chúng ta, kể cả cả đám gộp lại cũng chẳng phải đối thủ của nó." 

"Ta thấy không chỉ Hợp Thể trung kỳ đâu, phải tới Hợp Thể hậu kỳ ấy chứ! Nó ở sâu trong huyệt động mà đã có thể làm chúng ta bị thương nặng đến mức này, có thể thấy nó khủng khiếp đến nhường nào!"

Phượng Khê thầm nghĩ, Hợp Thể trung kỳ, chẳng phải cũng ngang với sư huynh "tiện nghi" Lệ Trạch của nàng sao? Cái này mà cũng dùng từ khủng khiếp để hình dung à?

Liễu thống soái vô cùng cạn lời: 

"Ngươi có thể có nhận thức rõ ràng hơn về hệ thống tu vi được không? Ngươi mới Hóa Thần tầng bảy, ở giữa còn cách Luyện Hư một đại cảnh giới, rồi Hợp Thể sơ kỳ, sau đó mới là Hợp Thể trung kỳ! Ngươi đừng vì Lệ Trạch dễ nói chuyện mà nghĩ hắn là đồ vớ vẩn! Trước mặt hắn, ngươi chẳng khác gì một con gà con yếu ớt!"

Phượng Khê gật đầu: "Sư phụ nói có lý, con không thể vì mình có thể vượt cấp khiêu chiến mà cho rằng ai cũng lợi hại như mình. Đối với những đệ tử ngoại môn này mà nói, Hợp Thể trung kỳ quả thật rất khủng khiếp."

Liễu thống soái: "..." 

Ý ta nói đâu phải là cái này hả trời?! Cứ phổng mũi lên đi! Có ngày ngươi sẽ phải hối hận cho mà xem!

Kỳ thực, Phượng Khê cũng chẳng phải "phổng mũi". Nếu đối mặt với tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, nàng quả thật phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng yêu thú ư, vậy thì dễ xử lý.

Phượng Khê hạ quyết tâm, lòng đầy căm phẫn nói: 

"Thật là nực cười?! Dám làm bị thương đồng môn của Liễu Yểu Điệu ta, đúng là chán sống rồi! Đi! Ta dẫn các ngươi đi b/áo t/hù r/ửa hậ/n!"

Cả đám đệ tử: "..."

 Ngươi là một tiểu Hóa Thần, trước khi nói lời này không thể tự cân nhắc xem mình có trọng lượng bao nhiêu sao? Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cái nha đầu Liễu Yểu Điệu này cũng thật là trượng nghĩa.

Cát Đại Dũng sợ Phượng Khê đến lúc đó sẽ biến hắn thành "đệm lưng", vội nói: 

"Liễu sư muội, tuy ta có thể hiểu được tâm trạng muội muốn b/áo th/ù cho đồng môn, nhưng Đào Địa Gai Thú biến dị không phải thứ mà chúng ta có thể chống lại được. Đừng nói mấy người chúng ta, kể cả có thêm bao nhiêu người nữa cũng không phải đối thủ của nó, chỉ tổ tăng thêm th/ương vo/ng mà thôi."

editor: bemeobosua

Mấy đệ tử bị thương kia cũng nói: "Đúng vậy, Liễu sư muội, chúng ta xin nhận tấm lòng của muội, nhưng việc tìm đối phương b/áo th/ù thì thôi đi!"

Phượng Khê nói lời chính nghĩa đanh thép: 

"Các vị sư huynh, lời này sai rồi! Mục đích tông môn cho chúng ta vào Chư Thiên bí cảnh là gì? Không chỉ có mỗi mục đích tuyển chọn đệ tử nội môn, mà còn muốn rèn luyện ý chí, kích phát tiềm năng của chúng ta. Nếu chúng ta bất chiến mà lui, chẳng phải đã phụ lòng kỳ vọng của tông môn đối với chúng ta sao?!

Hơn nữa, ta nghe Cát sư huynh nói qua, Đào Địa Gai Thú không thích ánh mặt trời, ban ngày chỉ biết rúc trong sào huyệt. Cho nên, chúng ta chỉ cần không thâm nhập sào huyệt của nó, sẽ không có lo lắng về tính mạng."

Cát Đại Dũng và mọi người thầm nghĩ, ngươi không thâm nhập sào huyệt thì ngươi cũng chẳng làm gì được đối phương, ngươi định làm gì chứ?

Dù không hiểu, nhưng Phượng Khê là tiểu đội trưởng tự phong, họ cũng chỉ có thể nghe theo chỉ huy của nàng. Cùng lắm thì tình thế không ổn thì chuồn thôi!

Thế là, mọi người ùn ùn kéo đến bên ngoài hang đá của con Đào Địa Gai Thú biến dị kia. Phượng Khê hỏi mấy đệ tử bị thương: 

"Cái vật nhỏ kia ở trong này hả?" 

"...Đúng."

Phượng Khê ghé cửa hang nhìn vào, bên trong đen như mực, chẳng thấy gì, cũng chẳng có động tĩnh nào. Qua màn tinh tú nhìn thấy cảnh này, Bạch trưởng lão vừa lo lắng vừa tức giận.

Lo lắng là sợ Phượng Khê gặp nguy hiểm, tức giận là cái dáng vẻ lén lút của Phượng Khê chẳng khác gì Cốc Lương trưởng lão! Đúng là đồ mất mặt!

Lúc này, Phượng Khê ra hiệu cho Quân Văn, Quân Văn lập tức chỉ huy Cát Đại Dũng bọn họ đào một cái rãnh lõm bên cạnh cửa hang, vừa đủ cho một người ẩn thân.

Cát Đại Dũng bọn họ mặt mày ngây ngốc, không hiểu đây là làm gì. Chờ họ đào xong, Phượng Khê bảo họ lùi ra sau, rồi ghé cửa hang hét vào trong: 

"Ê, cái của nợ bên trong kia nghe đây! Ngươi dám làm bị thương đồng môn của Liễu Yểu Điệu ta, ta muốn ngươi nợ m/áu phải trả bằng má/u!"

Phượng Khê nói luyên thuyên nửa ngày, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Nàng thầm nghĩ, xem ra phải tung đại chiêu! 

"Cái của nợ kia, ta tặng ngươi bài vè, nghe cho rõ đây! Toàn thân gai góc đúng đồ ngu, Chít chít rúc trong chỉ mỗi hư! Tiên nữ mây tới đạp chân lên, Rúc mãi hang sâu giả rùa to!"

Nói xong, nàng nhanh chóng trốn vào khe lõm bên cạnh cửa hang. Ngay lập tức, trong sơn động vang lên tiếng gầm giận dữ, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển mấy cái.

Vài luồng lưỡi d/ao gió từ bên trong b.ắ.n nhanh ra. Đáng tiếc, những thứ này đối với Phượng Khê đang trốn trong khe lõm mà nói, chẳng có tác dụng gì. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc nàng ở đó khóc ma gào sói: 

"Đ/au quá! Ta sắp tắt thở rồi!" 

"Cùi chỏ của ta, xương hông của ta, tất cả đều hỏng hết rồi!" 

"Ai ui ui, ta bị trời đ/âm vạn nhát! Chỉ còn trơ lại bộ xương khô!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.