Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1591
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:48
1591. Cái này gọi là của ngươi chính là của ngươi, người khác đo/ạt cũng không đoạ/t đi được!
Lão giả sở dĩ nói vậy, là vì cảm thấy Phượng Khê đã am hiểu dùng rùa sống để bói toán, đương nhiên không cần cái mai rùa Kim Cương Huyễn Khư Quy này.
Nàng lại mang trong mình tấm lòng son, vô cùng hiếu thuận với sư phụ. Trước đó đã giúp sư phụ xin điển tịch quy diễn chi thuật, bây giờ đương nhiên muốn giúp sư phụ xin mai rùa. Hắn tự nhiên muốn thành toàn tấm lòng hiếu thảo này của nàng!
Trong chốc lát Phượng Khê cũng không biết nên khen lão giả hào phóng, hay nên ghen tị với số phận của ông sư phụ tiện nghi kia. Nếu người ta đã nói là cho sư phụ tiện nghi, nàng cũng không thể cư/ớp mất. Cái điểm mấu chốt này nàng vẫn phải có. Còn việc tiểu vương bát muốn mai rùa, sau này nghĩ cách tìm giúp nó là được.
Mộc Kiếm tưng tửng nói:
"Chủ nhân, không sao đâu, ngươi đem cái mai rùa này cho lão thần côn thì nịnh bợ hắn vài câu, làm hắn mỹ mãn đến nỗi quên lối về, sau đó làm hắn cam tâm tình nguyện tặng cái x/ác vương bát này cho ngươi! Ngươi mà không cần hắn còn không vui đó! Cái này gọi là của ngươi chính là của ngươi, người khác đo/ạt cũng không đoạ/t đi được!"
Phượng Khê: "..."
"Ngươi còn vô liêm sỉ hơn ta! Ta đường đường là chủ nhân của hai giới mới không làm loại chuyện mất mặt xấu hổ này! Không phải là mai rùa Kim Cương Huyễn Khư Quy sao? Chờ ta có thời gian đi trong Huyễn Khư hải bắt được chục con, tiểu vương bát tùy tiện chọn!"
Liễu thống soái thầm nghĩ, "Cũng không biết ai trước đây khi bị truyền tống đến sâu trong Huyễn Khư hải thì sợ đến mức co rúm lại! Nếu không phải đám huyễn khư dị thú cao cấp kia chỉ đi ngang qua, cỏ trên mộ phần ngươi đã cao bằng người rồi!"
"Còn đòi đi bắt Kim Cương Huyễn Khư Quy? Nói nói mớ đấy à!”
Phượng Khê giả bộ từ chối một phen, thấy lão giả thật lòng muốn cho nàng, cũng đành miễn cưỡng nhận lấy. Hiện tại, địa vị của lão giả trong lòng Phượng Khê tăng vọt, quả thực chính là một Thần Tài!
Liễu thống soái nhàn nhạt nói:
"Hắn đối với ngươi tốt một mặt là vì quý trọng tài năng, mặt khác là mong ngươi đem Tứ Tượng bia đòi về, ngươi đừng quá tự mình đa tình! Ngoài ra, nếu cho hắn biết trước đây ngươi đều dựa vào đầu cơ trục lợi (ăn may) mà thông qua khảo hạch, ngươi đoán hắn còn có đối tốt với ngươi như vậy không?"
Phượng Khê: "Sẽ!"
Liễu thống soái: "..."
Đột nhiên cảm thấy chẳng có gì thú vị, không muốn nói chuyện.
Phượng Khê trấn an tiểu vương bát một phen, còn thưởng cho nó một viên thú hạch màu đen. Tiểu vương bát cảm động đến nước mũi tèm nhem, nước mắt giàn giụa, hận không thể hiện tại lột luôn cái x/ác vương bát của mình ra đưa cho Phượng Khê!
Phượng Khê cất mai rùa Kim Cương Huyễn Khư Quy vào một chiếc nhẫn trữ vật riêng biệt, sở dĩ làm vậy là vì lo lắng bị Thôn Hỏa Hưu lén lút huyễn (nuốt chửng).
Cư/ớp nhà khó phòng mà! Cái thứ này không chừng sẽ nuốt chửng bất cứ thứ gì, vẫn là cẩn thận thì hơn. Heo Vàng người ta là Thao Thiết còn không tham ăn bằng nó, quan trọng là còn cả ngày ngủ ngáy khò khò, đích thị là một kẻ ăn không trả tiền!
Mộc Kiếm nhận thấy ý tưởng của Phượng Khê xong, lập tức tặng cho Thôn Hỏa Hưu một cú "phi đá"!
"Ngủ đi ngủ đi, ngủ ch/ết ngươi đi!"
Thôn Hỏa Hưu một chút phản ứng cũng không có, ngay cả tiếng ngáy cũng không hề thay đổi. Đương nhiên, đây cũng là vì Mộc Kiếm chỉ dùng chuôi kiếm chọc nó một cái, nếu là đâ/m thủng một lỗ m/áu thì ít ra cũng có thể... lật mình, rồi lại tiếp tục ngủ.
Phượng Khê lại nịnh bợ lão giả một hồi, tuy lão giả rất hưởng thụ, nhưng thời gian không còn kịp nữa, đành phải thúc giục nói:
"Được rồi, chờ ngươi lần sau mang theo Lưỡng Nghi Tứ Tượng bia đến, chúng ta có rất nhiều thời gian để tán gẫu, bây giờ nhanh chóng đi ra ngoài tu bổ phù văn đi!"
Phượng Khê vội nói: "Tiền bối, chờ một chút! Con thấy cái tên Thi Phong kia sau khi kết ấn mới làm phù văn hiện ra, ngài phải dạy con phương pháp này chứ!"
Thật ra Phượng Khê thông qua việc xem Thi Phong kết ấn cũng đã học được kha khá, nhưng chuyện quan trọng, vẫn là học lại một lần cho chắc ăn.
Lão giả vội nói: "Cũng là ta sơ suất, vậy mà quên mất chuyện này, ngươi chờ một lát."
Giây lát, trước mặt Phượng Khê xuất hiện một cái ngọc giản, bên trong đúng là phương pháp kết ấn.
"Tiền bối, chờ con tu bổ xong phù văn, làm thế nào mới có thể che lấp phù văn lên? Ngài tốt nhất làm một phương pháp kết ấn khác, nhìn tựa hồ giống như trước đây, nhưng bên trong đào vài cái hố, đến lúc đó nếu có kẻ địch lẻn vào thì cứ để bọn chúng tự gánh hậu quả xấu!"
Đứng một bên xem náo nhiệt, Đào Địa Gai Thú biến dị rụt rụt cổ.
"Nữ ma đầu thật đáng sợ!"
Lão giả thì lại tán thưởng Phượng Khê không ngớt, "Có dũng có mưu, tương lai chắc chắn sẽ giống sư phụ nàng, trưởng thành thành rường cột của Thiên Diễn Đạo Tông!"
Lão giả cân nhắc một lát, sau đó cho Phượng Khê một cái ngọc giản, bên trong đúng là pháp ấn che lấp phù văn sau khi đã cải tiến.
editor: bemeobosua
Chờ Phượng Khê học xong, lão giả dặn dò nói:
"Sau khi ra ngoài, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, thiên phú của ngươi có tốt đến mấy, nếu tu vi không đủ cũng uổng phí, biết không?"
Phượng Khê và Quân Văn đều gật đầu xưng vâng. Tuy lời này là nói với Phượng Khê, nhưng Quân Văn rất có ý thức phụ thuộc, nên những lễ tiết cần có một chút cũng không thể thiếu.
Lão giả lại nói với con Đào Địa Gai Thú biến dị kia:
"Trước đây ta nói sẽ cho ngươi một đại cơ duyên, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn. Một là ta tặng ngươi một ít đan dược có ích cho tu luyện, không dám nói làm ngươi thoát thai hoán cốt, nhưng chỉ cần ngươi khắc khổ tu luyện, tương lai thăng cấp Đại Thừa là không có vấn đề.
Lựa chọn khác, ta có thể cho ngươi thoát ly ràng buộc của Chư Thiên bí cảnh, đi theo huynh muội họ Liễu đi ra ngoài, nhưng tiền đề là ngươi phải ký kết khế ước với Liễu Yểu Điệu."
Đào Địa Gai Thú biến dị mắt xoay 800 vòng, tiến hành cân nhắc lợi hại. thăng cấp Đại Thừa đối với nó mà nói quả thật có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng nó cảm thấy lão giả hỷ nộ vô thường (sáng nắng chiều mưa), có thể nói là trở mặt không nhận thú, vạn nhất ngày nào đó hắn không vui, nói không chừng liền làm nó ch/ết mất! Ngoài ra, nó cảm thấy lão giả tâm nhãn quá thật thà, loại người này không có tiền đồ!
Còn việc đi theo nữ ma đầu, nó cũng không quá vui. Nữ ma đầu có thể đọc suy nghĩ, nó ở trước mặt nàng căn bản không có riêng tư đáng nói. Cho nên...
"Cái gì đó, ta có thể ký kết khế ước với hắn không?" Đào Địa Gai Thú biến dị chỉ móng vuốt về phía Quân Văn đang đứng một bên xem náo nhiệt.
Quân Văn: "..."
Hắn suýt nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, trước đây bất kể là thứ gì, không phải đều tranh nhau cướ/p gi/ật để ký kết khế ước với tiểu sư muội sao?
Sao con Đào Địa Gai Thú biến dị này lại chọn hắn? Chẳng lẽ hiện tại mị lực cá nhân của hắn còn mạnh hơn tiểu sư muội sao?! Hắc hắc! Hắn hiện tại cũng đã ngon nghẻ rồi nha!
Lão giả cũng rất bất ngờ: "Vì sao ngươi lại chọn Liễu Trì làm chủ nhân của ngươi?"
Đào Địa Gai Thú biến dị tròng mắt chuyển động, nói: "Liễu Yểu Điệu nàng đã có một con huyền quy, ta muốn làm linh sủng độc nhất vô nhị, không muốn cùng các linh sủng khác tranh giành, không thú vị."
Lão giả thật ra muốn cho Đào Địa Gai Thú biến dị ký kết khế ước với Phượng Khê, là vì cảm thấy nàng hiện tại quá yếu ớt, bên người thiếu trợ lực.
Dù Đào Địa Gai Thú biến dị hiện tại chỉ là Hợp Thể trung kỳ, nhưng xét về lực chiến đấu thì tương đương với tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, hơn nữa tiềm lực sau này cũng không tệ.
Ngoài ra, yêu thú hệ thổ tương đối mà nói khá hiếm có, đặc biệt là yêu thú hệ thổ cấp cao, vào thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Tuy nhiên, Đào Địa Gai Thú biến dị ký kết khế ước với Liễu Trì, cũng giống nhau thôi, rốt cuộc huynh muội bọn họ quan hệ tốt, ký kết khế ước với ai cũng như nhau. Vì thế, liền nói:
"Được rồi, vậy ngươi cứ ký kết khế ước với Liễu Trì đi!"
Quân Văn: Không hỏi ý kiến của ta sao?
Thôi được, ý kiến của ta không quan trọng.
Quân Văn lúc này ký kết khế ước với Đào Địa Gai Thú biến dị. Hắn cảm thấy loại cảm giác này có chút mới lạ, hắn vậy mà cũng có khế ước thú! Tuy nói cái thứ này xấu xí, không quá xứng đôi với danh tiếng quân tử nhất kiếm thiên hạ nghe của hắn, nhưng ít ra tu vi cũng không tệ, tạm chấp nhận nuôi vậy! =)))
Đào Địa Gai Thú biến dị thì thầm nghĩ, "Cái tên nhược kê (gà con yếu ớt) này dễ lừa gạt hơn con nữ ma đầu kia. Chờ sau khi ra ngoài, ta đứng vững gót chân liền đạp hắn, sau đó lao tới tự do!"
Hai kẻ ôm lòng riêng này đều lộ ra ánh mắt ngu ngốc mà trong sáng!