Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1595
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:49
1595. Ta phải làm đại gian thần cho chủ nhân vô lương tâm này cả đời!
Phượng Khê cảm thấy Mộc Kiếm mắng rất đúng. Một đám ăn no rồi không chịu làm gì, nàng ngại mắng, chỉ có thể để Mộc Kiếm thay nàng mắng. Nhưng nàng cũng không tiện thể hiện sự thiên vị quá mức, cho nên chờ đám Linh sủng đá/nh một trận xong, nàng mới nói:
"Thôi được rồi, đừng đ/ánh nữa, xả giận thế là được rồi. Mộc Kiếm đúng là cái miệng tiện, nhưng lời nói tuy thô mà thật, các ngươi cũng nên nhanh chóng tìm cách để có thể xuất hiện công khai, điều này rất có lợi cho việc thăng cấp của các ngươi.
Thay vì các ngươi ở đây đá/nh Mộc Kiếm, chi bằng tĩnh tâm suy nghĩ biện pháp. Tiểu Cá Chạch còn có thể che giấu hơi thở ma thú, ta tin rằng các ngươi cũng nhất định có thể! Ta chờ tin tốt của các ngươi!"
Phượng Khê nói xong, phát cho mỗi Linh sủng một viên thú hạch màu tím, riêng Ngư Lạc Cuồng Bạo được hai viên.
Ngư Lạc Cuồng Bạo sung sướng đến mức phun bong bóng! Quả nhiên cơ hội đều do mình tranh thủ mà có! Từ khi bị chủ nhân vô lương tâm ký khế ước, nó căn bản không chen chân vào được vòng linh sủng dòng chính, sống cái cuộc đời khổ sở năm đói hai bữa, mỗi bữa đói nửa năm.
Chưa kể, còn phải làm "cục sạc" cho cái tên Cải Trắng Lôi thiếu đức kia! Nó cũng không tự sa ngã, mà vẫn luôn âm thầm nỗ lực, vì nó biết cơ hội luôn dành cho những con thú có chuẩn bị.
Sự thật chứng minh, nó đã đúng! Cuối cùng nó đã bằng sự kiên trì và nỗ lực để đạt được sự chú ý của chủ nhân vô lương tâm!
Hơn nữa, từ khi Cải Trắng Lôi có vân hạch, cũng không hút điện của nó nữa, thỉnh thoảng còn tặng miễn phí cho nó một ít lực lôi điện. Hiện tại nó cũng đã phát triển tốt đẹp!
Ngư Lạc Cuồng Bạo đang sung sướng, Mộc Kiếm nằm đó cứng đờ. Lần này nó bị đ/ánh thảm không tả xiết! Đám Linh sủng chẳng những đá/nh vào bản thể nó, ngay cả thần thức của nó cũng không buông tha.
Đáng tức hơn là, những ngọc giản đen trắng trong thức hải lại chạy ra thừa nước đục thả câu, đập nó mấy trăm phát! Lần này nó cũng đã sơ suất, phạm vi công kích quá rộng, sớm biết vậy, còn không bằng từng nhóm một mà làm!
Tuy nhiên, nó cũng không hối hận. Bởi vì nó là Linh sủng tâm can bảo bối của chủ nhân, loại thời điểm này nhất định phải đứng ra, có một số lời nó phải thay chủ nhân nói. Bị đá/nh cũng không uổng, chủ nhân khẳng định ghi nhớ trong lòng, vị trí Linh sủng số một của nó càng được củng cố!
Nó đang nghĩ ngợi, Phượng Khê lén lút đưa cho nó ba cái thú hạch màu tím.
Mộc Kiếm: ???
Ta phải làm đại gian thần cho chủ nhân vô lương tâm này cả đời! =)))
Phượng Khê xử lý xong cơn sóng nhỏ trong túi linh thú, Ngư Lạc Cuồng Bạo cũng đã bơi đến bờ bên kia sông Giáng Hà.
Phượng Khê có chút buồn bực, trong Giáng Hà này hẳn là có không ít yêu thú thủy sinh cao cấp mới đúng, Ngư Lạc Cuồng Bạo bất quá là một Hóa Thần nhỏ bé, sao lại không có con nào xuất hiện? Còn nữa, con Mặc Giác Huyễn Cấn kia sao lại thấy nàng là chạy?
Thật là kỳ quái! Thôi, vẫn nên tranh thủ thời gian tu bổ phù văn đi.
Quân Văn thả Đào Địa Gai Thú biến dị ra, vẫn để nó làm tọa kỵ cho Phượng Khê và mình. Đào Địa Gai Thú biến dị lần này biểu hiện cực kỳ tích cực, chẳng những chủ động biến gai thành lông dài màu xám, còn chủ động lấy ra mấy quả linh quả giống táo đưa cho Phượng Khê và Quân Văn.
"Quả này ngọt lắm, các ngươi nếm thử đi!"
editor: bemeobosua
Quân Văn và Phượng Khê cũng rất nể tình, chẳng những ăn mà còn khen vài câu. Đào Địa Gai Thú biến dị lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Về sau nó phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ từ tên ngốc kia lừa thêm những thứ tốt như loại trong bánh bao thịt kia! Chờ lừa hết đồ tốt, nó lại đạp hắn, giành lấy tự do! =)))
Nó đang mơ mộng đẹp thì đột nhiên bước chân khựng lại, sau đó liền cắm đầu cắm cổ chui xuống đất! Cũng may Quân Văn và Phượng Khê phản ứng khá nhanh, nếu không thế nào cũng phải ăn một miệng đất!
Quân Văn tức giận mắng to: "Phú Quý! Ngươi làm trò gì vậy?"
Đào Địa Gai Thú biến dị lúc này mới phản ứng lại, vội vàng từ trong đất chui ra, lúng túng nói:
"Ta ngửi thấy hơi thở yêu thú cao cấp, xuất phát từ bản năng liền chui xuống đất!"
Quân Văn có chút cạn lời, bất quá nghĩ đến mới ký khế ước chưa được bao lâu, nó nhất thời quên, về tình cảm có thể tha thứ. Đang nói chuyện, phía trước bụi cây truyền đến tiếng sột soạt, ngay sau đó có mấy cái đầu rắn dựng lên, đồng tử dựng đứng âm lãnh khiến người ta nhìn mà rùng mình.
Đào Địa Gai Thú biến dị quả thực đều phải sợ c/hết! Nó cố gắng giấu thân thể to lớn của mình ra phía sau Phượng Khê.
Phượng Khê: "..."
Ngũ sư huynh là chủ nhân của ngươi, ngươi trốn sau lưng ta làm gì?!
Ngoài bí cảnh, Cốc Lương trưởng lão căng thẳng không thôi, nắm chặt cánh tay Bạch trưởng lão bên cạnh, véo đến đau muốn ch/ết!
Bạch trưởng lão: "..."
Hắn hung hăng vung tay, hất Cốc Lương trưởng lão ngã lảo đảo!
Cốc Lương trưởng lão nhìn hắn một cái, ý ngầm: Ta hiện tại có việc, lát nữa lại tìm ngươi tính sổ!
Bạch trưởng lão: Ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà tìm ta tính sổ? Ta tìm ngươi tính sổ còn chưa đủ sao! Bất quá, hiện tại hắn càng quan tâm huynh muội họ Liễu có thể bình an thoát vây hay không.
Những con thú kia đều là Thực Cốt Thanh Nhiêm cấp độ Hợp Thể trung kỳ! Nếu chỉ có một con, dưới sự giúp đỡ của con Đào Địa Gai Thú biến dị kia còn có khả năng thắng, vậy mà một đàn như thế, tính mạng của bọn họ nguy rồi!
Sau đó, hắn liền nhìn thấy Phượng Khê chậm rãi nâng tay phải lên vẫy vẫy! Một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra! Những con Thực Cốt Thanh Nhiêm ban đầu còn đang phun lưỡi rắn lại đều rụt đầu về bụi cây, không có động tĩnh.
Phượng Khê và Quân Văn một lần nữa ngồi lên lưng Đào Địa Gai Thú biến dị, nghênh ngang tiếp tục lên đường.
Vô luận là Bạch trưởng lão hay những người khác đều cảm thấy cảnh tượng này quá mức không thể tưởng tượng, Liễu Yểu Điệu làm thế nào mà được vậy?
Dù cho trên người nàng có Linh Khí lợi hại gì đi nữa, những con Thực Cốt Thanh Nhiêm kia cũng sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, ít nhất cũng phải có một quá trình ẩu đả mới đúng. Hiện tại đầu bọn họ đầy dấu chấm hỏi, nhưng cũng chỉ có thể chờ Phượng Khê và bọn họ ra ngoài rồi hỏi lại.
Trước đó trong lòng Phượng Khê còn chưa nắm chắc lắm, nhìn thấy những con Thực Cốt Thanh Nhiêm ngoan ngoãn nghe lời, trái tim treo lơ lửng lúc này mới thả lỏng. Xem ra Thần Tài lão gia gia vẫn rất đáng tin cậy!
Liễu thống soái: "..."
Trước đó ngươi còn xưng hô đối phương là lão đầu nhi, bây giờ lại biến thành Thần Tài lão gia gia? Thật đúng là ứng với câu nói kia, có sữa là mẹ!
Mỗi lần Phượng Khê đến gần phù văn, tinh mạc liền sẽ tối đen một mảng, lần này cũng không ngoại lệ.
Cốc Lương trưởng lão lợi dụng khoảng trống này, bắt đầu xỉa xói Bạch trưởng lão.
"Họ Bạch kia, vừa rồi ta thấy ngươi quá mức hoảng loạn, cho nên có ý tốt đỡ ngươi, ngươi lại hất ta ngã lảo đảo, ngươi thật đúng là cái lão bạch nhãn lang!"
Nếu như trước kia Bạch trưởng lão chỉ biết nói một tiếng "Không biết xấu hổ", nhưng từ lần trước cùng Cốc Lương trưởng lão đối đáp, hắn đã mở ra cánh cửa thế giới mới! Lập tức cười lạnh nói:
"Đỡ ta? Ta xem ngươi là hận không thể bóp ch/ết ta đi?! Cốc Lương Xuyên, ở đây đều là người thông minh, ngươi đừng chơi cái tiểu thông minh vặt vãnh của ngươi!
Có phải ngươi cho rằng ngươi tính ra biến số, là có thể lẫn lộn đen trắng? Muốn ta để mọi người xem xem ngươi véo cánh tay ta thành cái dạng gì hay không?
Ngươi cũng đừng cứ nhận là sư phụ của huynh muội họ Liễu, người ta hiện tại ở Chư Thiên bí cảnh đang được cơ duyên, nói không chừng đã bái sư ở trong đó rồi! Tên thầy bói như ngươi chỉ có thể đứng sang một bên!"
Không thể không nói Bạch trưởng lão đã dẫm chính xác vào điểm yếu của Cốc Lương trưởng lão, ông tức giận đến hừ hừ!
"Ngươi nói bậy, ngươi đ/ánh rắm! Liễu Trì và Yểu Điệu chỉ nhận ta là sư phụ, sao có thể bái người khác làm sư phụ?! Ta xem rõ ràng là ngươi muốn đào góc tường của ta, cái tên lão bạch nhãn lang đáng xấu hổ nhà ngươi!"