Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1644
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:53
1644. Thời điểm mấu chốt còn phải là sư huynh ruột thịt nha!
Cốc Lương trưởng lão đang lúc đau lòng thì nghe Địch tông chủ nói:
“Sư đệ, tuy rằng đệ một mảnh chân thành, nhưng tông môn cũng không tiện nhận lấy tất cả, vậy thế này đi, tông môn giữ lại 50 vạn, 50 vạn còn lại đệ giữ để chi tiêu hằng ngày.”
Cốc Lương trưởng lão lập tức vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có thể giữ lại được một nửa! Thời điểm mấu chốt còn phải là sư huynh ruột thịt nha! Hắn làm bộ nhún nhường một chút, thật sự chỉ một chút thôi, vì hắn sợ Địch tông chủ đổi ý.
Địch tông chủ tuy có chút cạn lời, nhưng biểu hiện hôm nay của Cốc Lương trưởng lão đã tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn, khóe miệng hiếm hoi lộ ra vài phần tươi cười:
“Sư đệ, sau này đệ cứ việc chuyên tâm nghiên cứu thuật quy diễn, tông môn nhất định sẽ hết lòng ủng hộ đệ, làm cho đệ không phải lo lắng gì!”
Cốc Lương trưởng lão tuy đau lòng vì đã quyên đi 50 vạn, nhưng vẫn làm bộ làm tịch biểu lộ quyết tâm.
Địch tông chủ lại khen Cốc Lương trưởng lão một phen, lại cùng mọi người nghị luận một phen về Bắc Đẩu Huyết Liên và Toàn Cơ Các, lúc này mới cho người giải tán. Sau đó, ông gọi bốn thầy trò Cốc Lương trưởng lão vào thư phòng.
“Sư đệ, nói một chút đi, rốt cuộc là sao thế này?”
Cốc Lương trưởng lão đau lòng nói: “Huynh nói chuyện quyên tiền ư? Chẳng phải Yểu Điệu cứ liên tục ra hiệu bằng mắt cho ta, cho nên ta mới quyên!”
Địch tông chủ: “...Ta hỏi là quẻ tượng của Bắc Đẩu Huyết Liên!”
Cốc Lương trưởng lão giả bộ hồ đồ: “Quẻ tượng ư? Đương nhiên là ta suy diễn ra rồi!”
Địch tông chủ hừ lạnh: “Ta còn không biết cái đức hạnh của ngươi ư?! Chắc chắn là Yểu Điệu suy diễn ra rồi nói cho ngươi! Được rồi, ngươi câm miệng đi, Yểu Điệu, con nói đi!”
Cốc Lương trưởng lão: “...”
Ngươi vừa rồi ở đại điện còn một câu một câu "trụ cột của tông môn", nhanh như vậy đã trở mặt không nhận người sao? Hơn nữa, ta diễn cũng hay lắm mà, sao ngươi nhìn ra được chứ?
Phượng Khê biết không thể giấu Địch tông chủ, liền vội vàng nói:
“Sư bá, ngài cũng biết con còn chưa bắt đầu học tập thuật quy diễn, cho nên con, con chính là nói bừa! Con nghĩ Bắc Đẩu Huyết Liên nếu là hoa sen thì chắc chắn không rời xa nước! Nước bình thường chắc chắn không được, con liền nghĩ đến Huyễn Khư Hải, nhưng dù sao cũng phải tìm một lý do chứ, con lại nghĩ đến lực lượng thời gian, sau đó liền bịa đặt ra một lý do như vậy. Sư bá, con biết con có chút lỗ mãng, nhưng nếu con không làm như vậy, sư phụ con sẽ không thể xuống đài. Còn nữa...”
Phượng Khê nói đến đây, có chút muốn nói lại thôi, tựa hồ có e ngại.
Địch tông chủ ôn hòa nói: “Yểu Điệu, đều là người trong nhà, có gì con cứ nói thẳng, không cần e ngại!”
Thân thể cứng đờ của Phượng Khê hơi thả lỏng chút:
“Sư bá, cái bà lão Quế trưởng lão nói Tào điện chủ của Tinh Diệu Môn không tính ra, con liền cảm thấy lần này là cơ hội tốt để chúng ta áp đảo bọn họ! Mặc kệ kết quả tính ra có đúng hay không, ít nhất chúng ta đã tính ra được! Nếu Toàn Cơ Các bên kia có tin tức tốt truyền đến, thì càng có thể chứng minh cho thế nhân, rằng Thiên Diễn Đạo Tông chúng ta mới là chính thống, Tinh Diệu Môn chẳng qua là vai hề nhảy nhót mà thôi!”
Địch tông chủ liên tục gật đầu: “Khó được con còn nhỏ tuổi mà đã có được viễn kiến như vậy, không tồi! Đúng rồi, vì sao con lại ám chỉ sư phụ con đem 100 vạn linh thạch tất cả đều hiến dâng cho tông môn?”
“Sư bá, sư phụ con không thiếu lần nhắc đến ngài trước mặt chúng con, nói ngài mấy năm nay vì hắn mà dọn dẹp không ít bãi chiến trường, trong tông môn không ít người có lời ra tiếng vào. Con liền muốn mượn cơ hội này để sư phụ con giúp ngài lấy lại thể diện, bịt miệng những người đó. Về sau nếu ngài có quan tâm sư phụ con nữa, cũng có thể có cớ, những người khác cũng không dám nói gì. Mặt khác, tuy rằng hôm nay chúng ta đã nói trước cho khỏi mất lòng, nhưng khó tránh khỏi Toàn Cơ Các lật lọng, nếu Bắc Đẩu Huyết Liên thật sự xảy ra vấn đề, nói không chừng sẽ tìm đến sư phụ con gây phiền phức. Nếu sư phụ con đem linh thạch tất cả đều đút túi riêng, những người khác trong tông môn nói không chừng sẽ khoanh tay đứng nhìn, hiện giờ mọi người đều được lợi ích thực tế, đương nhiên không thoát khỏi can hệ.”
Cốc Lương trưởng lão vỗ đùi: “Thì ra là ý này nha! Vậy cũng đâu cần thiết phải quyên hết, quyên mười vạn, tám vạn là được rồi!”
Địch tông chủ vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Đầu óc ngươi còn không linh hoạt bằng Yểu Điệu! Ngươi quyên mười vạn với quyên hết cho người ta, hiệu quả có giống nhau sao?! Hơn nữa, có ta ở đây, còn có thể thật sự để ngươi quyên hết ư?!”
Cốc Lương trưởng lão gãi đầu nói: “Ta lười nghĩ những chuyện cong cong vòng vòng này, phương diện này vẫn là sư huynh ngươi thông thạo hơn, dù sao lúc trước những người muốn làm tông chủ đều bị ngươi hố rồi.”
Địch tông chủ: “...”
Phượng Khê cũng có chút cạn lời, vốn dĩ nàng còn có một kế hoạch, đó chính là biến Cốc Lương trưởng lão thành thần toán tử, sau đó dựa vào xem bói mà kiếm tiền lớn. Chỉ cần tạo thế thích đáng, chẳng bao lâu có thể giàu nứt đố đổ vách. Nào ngờ sư phụ nàng không phải cái chất liệu đó nha! Đã là một thần côn khá tốt rồi, lại còn mọc ra cái miệng thối!
Địch tông chủ cũng lười nói thêm gì nữa, dù sao chuyện cần hỏi cũng đã hỏi, liền đuổi bốn thầy trò bọn họ đi.
editor: bemeobosua
Trên đường trở về, Cốc Lương trưởng lão có chút rầu rĩ không vui.
Lệ Trạch cho rằng hắn đau lòng vì đã quyên đi 50 vạn linh thạch, nói:
“Sư phụ, không phải đồ đệ nói người đâu, mấy năm nay tông môn đã chi tiền cho người đâu chỉ 50 vạn? Người quyên thì quyên đi chứ, đến nỗi cứ mặt ủ mày ê là sao?”
Hắn vốn ý là muốn an ủi Cốc Lương trưởng lão một chút, kết quả Cốc Lương trưởng lão vừa nghe liền bùng nổ!
“Ngươi là cái thằng ranh con, mới ăn mấy ngày cơm no đã vong ơn bội nghĩa? Kia chính là 50 vạn đó! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận cho ra trò mới được!”
Thế là, hắn đuổi theo Lệ Trạch định đá/nh.
Lệ Trạch nhanh chân bỏ chạy! Cốc Lương trưởng lão ở phía sau truy đuổi không tha!
Phượng Khê và Quân Văn: “...”
Hai chúng ta bình thường như vậy, lúc này lại có vẻ hơi lạc quẻ nha!
Phượng Khê và Quân Văn khúc khích nói nhỏ: “Ca, muội cảm thấy sư phụ không phải đau lòng vì 50 vạn linh thạch đó đâu!”
Quân Văn lập tức lộ ra ánh mắt hừng hực bát quái:
“Ta cũng nghĩ vậy! Từ lúc Miêu trưởng lão nói muốn l/àm th/ịt hắn xong, hắn liền có chút mất hồn mất vía! Tiểu muội, muội nói hắn có phải sợ Miêu trưởng lão thật sự muốn gi/ết hắn không?”
Phượng Khê: “...”
Thôi, có vài lời nói với cái loại nhị ngốc tử như các ngươi, các ngươi cũng không hiểu đâu.
Nàng quay sang thì thầm với Liễu thống soái: “Sư phụ, người cảm thấy sao?”
Liễu thống soái tấm tắc nói:
“Chuyện này chẳng phải rõ ràng rành rành sao?! Cái lão phế vật đó cứ liên tục chủ động khiêu khích Miêu trưởng lão, chẳng phải là muốn gây sự chú ý của người ta sao?! Trước kia Miêu trưởng lão chỉ là tức giận, cho dù có táng hắn một bạt tai, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Kết quả lần này làm quá đà, nhìn thấy người ta mắt đỏ hoe, còn tuyên bố muốn gi/ết hắn, hắn liền hãi hùng! Phi! Cái thứ qu/ỷ gì vậy!”
Phượng Khê cũng suy đoán như vậy, tuy nói Cốc Lương trưởng lão đôi khi quả thật 250, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn đến trình độ này. Cứ luôn dùng cái cớ "mệnh có một đứa con" để khiêu khích Miêu trưởng lão. Giải thích duy nhất chính là, hắn muốn dùng cớ này để tiếp cận Miêu trưởng lão. Nào ngờ EQ quá thấp, hoàn toàn phản tác dụng.
Nàng có chút băn khoăn, Cốc Lương trưởng lão là đã có cảm tình với Miêu trưởng lão từ trước, hay là sau khi xem bói bị người ta đuổi gi/ết một đường nên mới sinh ra cảm tình? Thần thức bên trong lập tức vang lên tiếng của Mộc Kiếm:
“Chủ nhân, cái này còn phải hỏi sao? Hắn khẳng định là bị người ta thu thập xong, mới yêu đối phương! Hắn y như ta vậy, đều là tiện da!”
Phượng Khê: “...”
Bên kia, trên tàu bay, Quế trưởng lão đang khai đạo cho Miêu trưởng lão.
“Cái tên Cốc Lương Xuyên đó chính là một tên hỗn đản, ngươi cứ coi như hắn đang đá/nh rắm đi, ngươi so đo với hắn làm gì?! Ngươi cũng vậy, vốn dĩ ta nói lần này không cho ngươi đến, để tránh xung đột với hắn, ngươi lại càng muốn đến, kết quả tự mình rước họa vào thân...”
Miêu trưởng lão trầm mặc không nói, một mặt mài d/ao.