Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1696
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:56
1696. Lão giả tóc vàng vô danh
Lão giả tóc vàng lòng dường như bị mắc kẹt một tảng đá. Lũ yêu thú Đại Thừa này sao có thể vô cớ mà tan tác tứ phía? Chắc hẳn chúng đã chứng kiến con ranh tóc vàng này nổ mai rùa, thật sự lợi hại đến vậy sao? Nhưng lời đã nói ra, lẽ nào lại nuốt vào? Hẳn là lũ yêu thú Đại Thừa này kiến thức nông cạn, bị dọa cho khiếp vía. Ừm, nhất định là như vậy!
Thấy Phượng Khê không nhúc nhích, lão ta giục: "Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau nổ một cái cho ta xem!"
Phượng Khê yếu ớt đáp: "Nổ sập cũng được, nhưng liệu có thể cho con đào hết bảo bối dưới gạch xanh lên trước không? Con sợ chốc lát nổ mất hết! Đây đều là quà ra mắt sư phụ tặng con, nếu nổ mất thì con thật bất hiếu!"
Lão giả tóc vàng: "..."
Ngươi thật đúng là hiếu thảo quá mức!
Tuy nhiên, con nhóc tóc vàng này nói cũng có lý, vạn nhất nổ hư gạch xanh trên quảng trường thì hỏng bét. Lão ta nghĩ ngợi một lát rồi nói:
"Ngươi theo ta!"
Phượng Khê tung tăng lẽo đẽo theo sau lão giả.
"Tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh?"
Lão giả hừ lạnh: "Chỉ bằng một tiểu tặc vô sỉ như ngươi cũng xứng biết tên họ lão phu sao?! Còn lảm nhảm nữa, ta trực tiếp quăng ngươi ra ngoài!"
Phượng Khê ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nàng thầm nghĩ, ta sợ chốc lát nổ ngươi biến mất, lại có người hỏi ta, ta không biết trả lời. Nếu ngươi không nói, vậy đến lúc đó ta cứ gọi ngươi là... Lão giả tóc vàng vô danh!
Lão giả tóc vàng dẫn Phượng Khê xuyên qua một kết giới, đến một bãi đất trống.
"Nổ đi!"
Phượng Khê tốt bụng nhắc nhở: "Ngài lui ra xa một chút, kẻo bị thương!"
Lão giả tóc vàng cười lạnh, đứng yên không nhúc nhích.
Phượng Khê thầm nghĩ, sao mấy lão "a phiêu" trong đạo tràng này lại cố chấp thế nhỉ? Người khác thuộc mười hai con giáp, còn bọn họ chắc thuộc con lừa.
Phượng Khê lấy mai rùa ra, sau khi được nàng dùng lực lượng thời gian dưỡng trước đó, vết nứt đã nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn còn rất rõ ràng. Phượng Khê không dám vận dụng lực lượng thời gian, chỉ đơn thuần dùng linh lực biểu diễn cho lão giả xem. Uy lực kém xa so với lúc biểu diễn cho đám yêu thú trước đó!
Nhưng Lão giả tóc vàng đứng quá gần Phượng Khê, thậm chí chưa kịp thốt lên một tiếng kinh ngạc đã bị "nổ" mất tăm! Đúng vậy, chính là biến mất!
Phượng Khê bò ra khỏi hố, trước tiên kiểm tra mai rùa, thấy vết rạn không mở rộng, lúc này mới yên tâm. Còn lão giả tóc vàng, lão ta "cầu được ước thấy", giờ chắc hẳn đang vui vẻ lắm! Nàng thật đúng là một tiểu cô nương biết "giải nhân ý" mà! Nàng làm bộ làm tịch gọi vài tiếng:
"Tiền bối? Tiền bối, ngài ở đâu? Ngài có sao không?"
Thấy không có động tĩnh, nàng tính đường cũ quay lại. Nhưng nàng phát hiện... không thể quay lại được! Lúc đến, lão giả dẫn nàng dễ dàng xuyên qua kết giới, nhưng giờ chỉ còn mình nàng, thử nửa ngày cũng không có cách nào vượt qua. Nàng đành phải tìm lối ra khác, kết quả phát hiện bốn phía đều có kết giới, y như một nhà tù vậy. Nàng bắt đầu nghi ngờ mình có thể bị lừa! Lão giả tóc vàng căn bản không phải muốn xem uy lực mai rùa nổ, mà là muốn nhốt nàng vào đây.
Nhưng nàng xem xét lại sự việc, cảm thấy không có khả năng này. Bởi vì từ biểu hiện của Lão giả tóc vàng mà xem, lão ta là loại ngoan cố thuần túy, căn bản không có những tính toán quanh co đó. Cho nên, việc nàng bị nhốt ở đây, hoàn toàn là bởi vì... số nàng quá “hên”!
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, muốn ra ngoài chắc chỉ có thể dựa vào mai rùa nổ! Nhưng trước khi nổ, phải dùng lực lượng thời gian chữa lành vết rạn của mai rùa, bằng không nổ thành hai nửa thì hỏng bét. Thế là nàng liền bắt đầu dùng lực lượng thời gian chữa lành mai rùa...
editor: bemeobosua
Trên quảng trường, mọi người chờ mãi, không thấy Phượng Khê và lão giả tóc vàng quay lại, liền có chút hoảng hốt. Lệ Trạch liền hỏi Quân Văn:
"Sư đệ, ngươi nói tiểu sư muội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Sao lâu vậy mà còn chưa về?"
Quân Văn an ủi: "Yên tâm đi, dù có chuyện thì cũng là vị tiền bối kia gặp chuyện, muội muội ta khẳng định không sao cả!" =)))
Lệ Trạch: "..."
Hắn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Quân Văn, đành nuốt lời vào. Hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu ra dụng ý của Quân Văn. Mấy con yêu thú Đại Thừa kia vẫn còn ở đó! Phượng Khê ở đây, chúng nó ngoan ngoãn như chó con, một khi chúng nó cho rằng Phượng Khê xảy ra chuyện, nói không chừng sẽ động thủ với bọn họ. Cho nên, nhất định phải làm chúng nó tin rằng Phượng Khê không sao, khẳng định có thể bình an trở về mới được.
Hắn còn hiểu ra điều này, thì Phương Khuê và những người khác đương nhiên cũng đều hiểu dụng ý của Quân Văn, cho nên họ lập tức bỏ đi vẻ lo lắng trước đó, tất cả đều bắt đầu "thổi cầu vồng thí" (nói những lời tâng bốc):
"Lời Liễu sư đệ nói có lý, ta đã nói tuyệt kỹ nổ mai rùa của Liễu sư muội, không nói thiên hạ vô địch cũng không sai biệt lắm! Chớ nói vị tiền bối kia trông không có ác ý, cho dù có ác ý cũng không thể làm gì Liễu sư muội được!"
"Sư phụ của Liễu sư muội và vị tiền bối kia đều quen biết, lão ta không thể động thủ với một tiểu bối như Liễu sư muội được, hai người nói không chừng lúc này đang trò chuyện vui vẻ đấy!"
"Chúng ta cũng đừng ngốc nghếch chờ đợi nữa, mau nắm chặt thời gian tu luyện đi!"
Mọi người vừa nói, vừa khoanh chân đả tọa, trông rất ung dung tự tại. Kỳ thực trong lòng họ sợ hãi tột độ! Họ chưa bao giờ mong Phượng Khê bình an vô sự như lúc này! May mắn thay, mấy con yêu thú Đại Thừa kia đều lười biếng nằm vật vã ở chỗ cách bọn họ không xa, cũng không có động tác gì.
Thời gian trôi đi thật dài! Cũng không biết qua bao lâu, có người nói: "Các ngươi đến đây làm gì?"
Ngay sau đó, trước mặt mọi người xuất hiện một lão già mập mạp, trông phúc hậu vô cùng, khuôn mặt béo đến nỗi ít nhất cũng phải có hai cân rưỡi thịt! Lũ yêu thú Đại Thừa lại lần nữa phủ phục trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Lão già mập mạp bấm một cái pháp quyết, quẳng vào đám yêu thú.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Đám yêu thú Đại Thừa ăn ý vô cùng, đẩy con yêu lang ra. Ai kêu ngươi tham ăn, giờ có việc thì ngươi lên đi!
Yêu lang trong lòng mâu thuẫn tột độ! Nếu nói thật, khẳng định không có kết cục tốt đẹp. Nhưng nếu không nói thật, thì nên nói thế nào đây? Nó đang không biết nói thế nào, thì Quân Văn cất cao giọng nói:
"Vị tiền bối này, chúng con đều là đệ tử truyền thừa đời thứ 698 của Thiên Diễn Đạo Tông, lần này tiến vào đạo tràng trước hết vì thí luyện, thứ hai cũng muốn lắng nghe chư vị tiền bối dạy bảo!"
Quân Văn xem như đã phát hiện, mấy lão "a phiêu" trong đạo tràng này dường như không giao tiếp với nhau, hoặc có thể là thông tin truyền đạt có chướng ngại, tóm lại hình như đều không biết rõ ràng chuyện của nhau. Cho nên, nói tránh nặng tìm nhẹ chắc là không vấn đề lớn.