Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1721
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:58
1721. Cốc Lương trưởng lão nói nửa bộ thành ngữ bách khoa toàn thư.
Cốc Lương trưởng lão nước mắt giàn giụa, nước mũi tèm lem, có thể nhìn ra là tình cảm chân thành. Chỉ là Phượng Khê có chút khó hiểu, sư gia dù gì cũng là môn chủ đời trước, sao cái mộ địa này lại keo kiệt đến vậy, ngay cả bia mộ cũng không có.
Cốc Lương trưởng lão khóc một hồi lâu, lấy ra linh tửu, linh quả và điểm tâm bày biện xong xuôi.
"Sư phụ, giờ đây chẳng những đồ đệ tiền đồ sáng lạng, mà ba đứa đồ đệ con thu nhận cũng đều rất có tiền đồ."
"Đại đồ tôn nhi của người, Lệ Trạch, tuy có chút thiếu tâm nhãn, nhưng phẩm hạnh rất tốt, tu vi hiện giờ cũng tiến triển cực nhanh, đã thăng cấp Hợp Thể tầng sáu! Đây là nhị đồ tôn nhi của người, Liễu Trì, tuy nhập môn muộn, tu vi tạm thời cũng hơi thấp, nhưng trước đây hắn là cô nhi, không người dạy dỗ, có thể tu luyện đến trình độ này đã là vô cùng tốt rồi! Hắn còn lĩnh ngộ kiếm ý, tiền đồ không thể hạn lượng!"
"Đây là tiểu đồ tôn nhi của người, Liễu Yểu Điệu, nàng là thân muội muội của Liễu Trì, tiểu cô nương này chẳng những dung mạo xinh đẹp, mà còn thông minh lanh lợi, thiện giải nhân ý, thông tình đạt lý, bác học đa tài..." =)))
Lệ Trạch và Quân Văn: "..."
Chúng ta đã bảo rồi, bất công có thể nào thu liễm một chút không?
Cốc Lương trưởng lão nói hết nửa cuốn bách khoa toàn thư thành ngữ, lúc này mới tiếp tục:
"Yểu Điệu nàng còn là Vạn Vật Thiên Nhãn, tuy hiện tại cùng con giống nhau, thường xuyên nổ mai rùa, nhưng tương lai nhất định có thể ở Quy Diễn Chi Thuật đạt được thành tựu phi thường lớn! Duy nhất có chút phiền phức là nàng ký khế ước với Thiên Đạo bia, nói đến Thiên Đạo bia..."
Cốc Lương trưởng lão luyên thuyên kể lại toàn bộ chuyện liên quan đến Thiên Đạo bia, sau đó nói:
"Sư phụ, người ở trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Yểu Điệu bình an vô sự, đồ đệ dập đầu tạ ơn người!"
Cốc Lương trưởng lão nói xong liền dập đầu bang bang. Dập đầu thật! Hơn nữa không dùng linh lực hộ thể. Trán lão dập đến chảy cả m/áu!
Phượng Khê mũi cay xè, vành mắt đỏ hoe cũng đi theo dập đầu. Lệ Trạch và Quân Văn cũng vậy.
Cuối cùng Cốc Lương trưởng lão dừng lại. "Được rồi, đừng dập nữa, dập nhiều quá, sư gia các ngươi sẽ có gánh nặng tâm lý đấy."
Ba người Phượng Khê: "..."
Phượng Khê nức nở nói: "Sư phụ, mộ sư gia con đơn sơ quá, có cần tu sửa lại không ạ?"
Cốc Lương trưởng lão dùng tay áo lau lau vết m/áu trên trán, xua tay: "Đây đâu phải mộ thật của sư gia con, tu sửa làm gì?!"
Phượng Khê: "..."
Không phải mộ thật, người lại vừa khóc vừa gào? Lại còn dẫn chúng con dập đầu?
Cốc Lương trưởng lão nghiến răng nói:
"Còn không phải do cái tên sát ngàn đ/ao Địch Thiên Phóng kia, sợ ta thật sự đào mộ sư gia các con, cho nên dùng kết giới che giấu đi. Tuy ta có thể tính ra vị trí đại khái, nhưng vẫn không tìm được cụ thể ở đâu, cho nên chỉ có thể dùng cái sườn núi nhỏ này thay thế. Yên tâm, ta đã chôn một chiếc giày của sư gia các con trong sườn núi nhỏ này, cũng coi như là mộ chôn di vật."
Ba người Phượng Khê: "..."
Biết sư phụ thần côn này không đáng tin cậy, nhưng không ngờ lại không đáng tin cậy đến vậy.
Cốc Lương trưởng lão an ủi họ:
"Mộ sư gia các con chắc chắn ở gần đây thôi, ta vừa nói lời nào người đều có thể nghe thấy, chắc chắn có thể phù hộ sư đồ chúng ta đại cát đại lợi!"
Phượng Khê bọn họ biết nói gì đây, chỉ có thể trầm mặc là vàng.
editor: bemeobosua
Thầy trò bốn người nghỉ ngơi một lát xong ai nấy trở về chỗ ở. Phượng Khê vào phòng, liền bắt đầu dùng thanh nhưỡng để đào tạo dược thảo thu được từ đạo tràng. Nói là đào tạo, kỳ thật chính là tùy tay ném một cái, những chuyện khác giao cho Khô Thụ Chi. Nó bây giờ cũng có thể đóng vai trò người làm vườn. Khô Thụ Chi lại rất vui vẻ, chẳng những có thể thoải mái hấp thu chất dinh dưỡng trong thanh nhưỡng, còn có thể ra ngoài chơi đùa, thật tốt nha! Quan trọng là nó bây giờ có thể biến ảo thành Thanh Long, cũng coi như là mỹ mãn!
Phượng Khê điều tức một lát liền bắt đầu dùng thần thức biến ảo Thiên Diễn Đạo bia, hiện tại nàng khống chế vẫn chưa thuần thục lắm, bằng không cũng sẽ không đ/ập Cốc Lương trưởng lão bất tỉnh. Luyện tập xong, nàng nhớ ra còn chưa luyện qua đại chiêu chữ quỳ bản rùa, thế là đi ra sân. Vì đã mở trận bàn cách ly, nên cũng không sợ bị người khác thấy. Phượng Khê gọi ra Mộc Kiếm, dựa theo ý tưởng của mình tràn đầy tự tin bắt đầu phóng đại chiêu. Đáng tiếc, tưởng thì hay lắm, nhưng dùng ra căn bản không phải chuyện như vậy.
Trong ý tưởng của nàng, mười ba nét bút của chữ quỳ sẽ biến ảo thành mười ba cái mai rùa nhỏ, tạo thành một cái mai rùa lớn, sau đó lại phân tán ra. Nhưng khi thật sự dùng ra, mười ba nét bút huyễn hóa ra đồ vật chẳng có nửa điểm nào giống mai rùa, mà lại giống mười ba cái trứng rùa. Nàng cảm thấy không phải vấn đề của mình, mà là do Mộc Kiếm quá không biết cố gắng!
Mộc Kiếm: "..."
Ta làm một thanh linh kiếm, chỉ là vật dẫn linh lực, biến ảo thành thứ gì, có liên quan nửa cục linh thạch đến ta sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói:
"Chủ nhân, người nói rất đúng, tất cả đều là trách nhiệm của ta! Ta nhất định sẽ rút kinh nghiệm xương m/áu, tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, tranh thủ sớm ngày biến trứng rùa thành mai rùa!"
Phượng Khê thầm nghĩ, đồ chó Mộc Kiếm này thật bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng lại có một cái miệng dẻo quẹo, chẳng giống chủ nhân như nàng chút nào! Nàng hoàn toàn dựa vào thực lực mà nói chuyện, chưa bao giờ dựa vào mồm mép!
Nàng vừa mắng thầm vừa tiếp tục luyện, trải qua sự nỗ lực bám riết không tha của nàng, cuối cùng cũng luyện được trứng rùa thành trứng rùa khổng lồ. Phượng Khê nhìn quả trứng rùa size XXXL mà rơi vào trầm tư, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu đây?
Mộc Kiếm khuyên nàng: "Chủ nhân, bằng không cứ vậy đi, trứng rùa cũng khá tốt mà, ai không phục người cứ dùng trứng rùa đ/ập c/hết hắn! Một cái đ/ập không chết, thì dùng hai cái, hai cái đ/ập không chế/t thì dùng ba cái, dù sao đồ nhà mình sản xuất, dùng tới cũng không xót lòng!"
Phượng Khê: "..."
Ta là chúa tể hai giới, khi đối địch lại ném trứng rùa đầy sân? Cái này cũng quá mất mặt rồi!
Nàng cân nhắc nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp gì, liền hỏi Liễu thống soái: "Sư phụ, người cảm thấy vấn đề nằm ở đâu?"
Liễu thống soái cũng chẳng nói ra được nguyên do.
Phượng Khê quyết định phóng đại chiêu. Chồm ra đầu tường gọi Quân Văn: "Ca, ca, huynh ở đâu? Huynh ở đâu?"
Quân Văn, kẻ hơn nửa đêm bị qu/ỷ gọ/i h/ồn: "..."
Tuy nhiên, hắn cũng không ngủ, cũng đang tu luyện. Tuy dựa vào việc cọ đạo mà thăng cấp thì sướng, nhưng hắn cũng có áp lực. Hắn mơ hồ cảm thấy nếu tu vi mình quá thấp, có khả năng sẽ kéo chân sau Phượng Khê. Ngược lại, nếu tu vi hắn tăng lên, hẳn sẽ có chút trợ lực cho Phượng Khê. Cho nên, hắn phải cố gắng một chút, nỗ lực tu luyện. Luyện không ch/ết thì cứ tiếp tục luyện!
Quân Văn vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một con "chuột xám to" từ góc tường nhảy lại. Đào Địa Gai Thú biến dị đã sớm muốn vào phòng Phượng Khê tu luyện, vì chỗ Phượng Khê có thanh nhưỡng, nhưng Quân Văn không muốn làm phiền Phượng Khê nghỉ ngơi, không cho nó đi. Giờ Phượng Khê chủ động triệu hoán, Đào Địa Gai Thú biến dị đương nhiên là mừng như đ/iên.
Quân Văn dẫn Đào Địa Gai Thú biến dị đến sân Phượng Khê, Phượng Khê một lần nữa mở trận cách ly xong liền kể lại sự việc, sau đó vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Quân Văn. Quân Văn không muốn làm tiểu sư muội thất vọng, vắt óc nghĩ cách. Khổ nỗi đầu óc đều đau, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Hắn không khỏi thở dài:
"Tiểu sư muội, đáng tiếc muội xem bói thì dễ nổ mai rùa, bằng không muội thử tính xem, biết đâu lại tính ra."
Phượng Khê cũng đi theo thở dài: "Ca, huynh nói vì sao nổ mai rùa lại dễ dàng như vậy, biến ảo mai rùa lại khó đến thế?"
Đào Địa Gai Thú biến dị muốn lẻn vào nhà mà không dám, lẩm bẩm nói:
"Ai bảo ngươi cứ nhất định phải huyễn hóa ra mười ba khối mai rùa rồi mới tạo thành mai rùa chứ, ngươi trực tiếp huyễn hóa ra một cái mai rùa nguyên vẹn không phải được sao?!"
Phượng Khê: ???!!!