Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1728

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:59

1728. Sư gia báo mộng cho ta

Địch tông chủ tuy rằng cảm thấy Cốc Lương trưởng lão đang nói nhảm, nhưng hắn cũng thấy Phượng Khê và Quân Văn là hai tiểu Luyện Hư không thể nào gi/ết ch/ết hai tu sĩ Đại Thừa. Dẫu hai tu sĩ Đại Thừa này là đoạt xá, tu vi có phần bị chiết khấu, cũng tuyệt đối không phải hai tiểu Luyện Hư có thể gi/ết ch/ết được.

Lúc này Đằng đường chủ nói: 

"Có thể nào là Thiên Đạo bia? Lần trước Yểu Điệu bị thiên lôi giáng xuống, lúc mấu chốt chính là Thiên Đạo bia phù hộ nàng, nói không chừng lần này cũng thế."

Địch tông chủ và đám người tức thì bị lý do này thuyết phục. Ngay cả Cốc Lương trưởng lão cũng cảm thấy cách nói này đáng tin cậy hơn so với sư phụ hắn hiển linh.

Phượng Khê đang đả tọa cân nhắc lý do thoái thác: "..." 

Đằng đường chủ không hổ là người tốt nhất của Thiên Diễn Đạo Tông! Nói ra thì hai tên gián điệp kia cũng coi như ch/ết trong tay Thiên Đạo bia, dù sao tấm bia đá thần thức của nàng chính là mô phỏng theo Thiên Đạo bia mà huyễn hóa ra.

Nàng lại điều tức một lát, sau đó đứng dậy hành lễ với Đằng đường chủ và những người khác. Địch tông chủ không khỏi gật đầu, dẫu trong tình huống như thế này, vẫn giữ lễ nghi chu toàn, thật sự khó có được. Cái sư đệ không đáng tin cậy của hắn lại thu được đồ đệ tốt như vậy, thật là số đỏ!

Hắn đang suy nghĩ, liền nghe Cốc Lương trưởng lão la hét: 

"Yểu Điệu, con đừng bận tâm mấy cái nghi thức xã giao này, mau nói nhanh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Phượng Khê lập tức kể lại sự việc, nhưng giấu đi chuyện Quân Văn suýt bị đo/ạt x/á và việc nàng đã phân ra một sợi thần thức tiến vào thức hải Quân Văn. Chỉ nói là vào khoảnh khắc nguy cấp, Thiên Đạo bia đại hiển thần uy, đ/ập n/át nguyên thần Thôi trưởng lão và Dư trưởng lão.

Nghe xong lời Phượng Khê nói, Đằng đường chủ không khỏi cảm khái: 

"Tuy Yểu Điệu ký khế ước với Thiên Đạo bia có thể phải chịu Thiên Đạo trừng phạt, nhưng cũng có thêm một tầng bảo hộ, đây chính là cái mà người ta thường nói phúc họa tương y."

Cốc Lương trưởng lão đắc ý rung đùi nói: 

"Lão Đằng, lời ngươi nói không sai, chuyện thế gian không có tuyệt đối cát hung, là phúc hay họa còn phải xem tạo hóa. Đây cũng là vì sao sẽ có biến số tồn tại, tựa như Liễu, ừm, tựa như cây liễu trước mộ sư phụ ta, nói không chừng chính là biến số." 

Hắn vốn định nói Liễu Trì và Yểu Điệu, nhưng lại nuốt lời vào trong. Dẫu chuyện biến số này không có gì không thể nói ra, nhưng hắn tổng cảm thấy nói ra không tốt lắm, nói không chừng sẽ khiến hai đồ đệ nghi ngờ tình cảm của người làm sư phụ như hắn dành cho họ, cho rằng hắn đối tốt với họ là vì họ là biến số. Khụ khụ, tuy rằng, ban đầu quả thật có chút nguyên nhân như vậy. Nhưng, hiện tại hoàn toàn là xuất phát từ yêu thích thuần túy nha!

Phượng Khê vừa rồi nói chuyện, lại quên nói đến cây cổ thụ nghiêng ngả này, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì. Cốc Lương trưởng lão vừa nói vậy, nàng lập tức giật mình.

 "Sư phụ, nói ra người có thể không tin, mấy ngày trước con ở đây đả tọa, sư gia đã báo mộng cho con!"

Đằng đường chủ và đám người: "..."

Cốc Lương trưởng lão trừng mắt to, "Oa" một tiếng: 

"Con nói gì? Sư gia con báo mộng cho con? Báo mộng gì?" 

Hắn trong lòng bất an! Lão nhân chẳng lẽ lại ở trước mặt đồ tôn nhi mà mắng cái đồ đệ bất hiếu như hắn sao?! Thế thì mất mặt quá!

Phượng Khê đầu tiên hướng về phía sườn núi nhỏ hành lễ, rồi mới nói:

 "Sư gia không nói gì, chỉ bảo con trồng cây trước mộ hắn, tốt nhất là cây cổ thụ nghiêng ngả."

Cốc Lương trưởng lão gãi gãi đầu: "Đây là ý gì?"

Bạch trưởng lão cười lạnh: "Cái này còn phải hỏi, ngươi cứ luôn nói muốn đến trước mộ sư bá thắ/t c/ổ, sư bá vì thành toàn ngươi đó thôi!"

Cốc Lương trưởng lão: "...Bạch Lẫm! Ngươi là cái lão bạch nhãn lang, ngươi không nói lời nào cũng không ai coi ngươi là người câm đâu!" 

Miệng thì mắng vậy, trong lòng lại có chút rợn người. Trời ạ! Lão nhân chẳng lẽ thật sự có ý này sao? Ta nói th/ắt c/ổ, đó đều là để hù dọa Địch Thiên Phóng, ta còn tiếc cái mạng này lắm chứ! Hắn nhanh chóng chạy đến trước sườn núi nhỏ quỳ sụp lạy lia lịa, trong lòng lẩm bẩm:

 "Sư phụ à, đồ đệ trước đây đều là lừa Địch Thiên Phóng chơi, người ngàn vạn lần đừng cho là thật sự nha!"

"Đồ đệ còn muốn truyền thừa Quy Diễn Chi Thuật, còn phải làm rạng danh cho người, còn chưa thể ch/ết được nha!"

"Người nếu ở bên kia cô đơn, đồ đệ hôm nào sẽ đốt cho người mấy bà lão!"

editor: bemeobosua

Địch tông chủ và đám người tuy không nghe được tiếng lòng của Cốc Lương trưởng lão, nhưng nhìn thấy hành động của hắn cũng có thể đoán đại khái. Trong lòng mọi người vừa buồn cười lại vừa nghi hoặc. Liễu Yểu Điệu nói là thật hay giả? Chắc là thật, dù sao nàng không thể nào lấy sư gia mình ra mà nói dối. Nhưng chưa chắc là báo mộng, có lẽ là ngày thường nghe sư phụ nàng cứ nói cái gì mà th/ắt c/ổ, nên mới nằm mơ cái mộng kỳ quái này.

Lúc này, Quân Văn mở mắt. Tuy sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt, nhưng so với trước đó đã khá hơn nhiều. Tiêu trưởng lão bắt mạch cho hắn sau đó nói: 

"Kinh mạch có chút bị hao tổn, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian chắc là không có gì đáng ngại."

Tảng đá treo trong lòng Phượng Khê bấy giờ mới rơi xuống. Bất quá, trong lòng nàng có chút bực bội, thức hải Ngũ sư huynh rõ ràng bị thương, vì sao Tiêu trưởng lão không phát hiện? Nhưng nàng cũng không tiện hỏi, nên không nhắc đến chuyện này nữa.

Địch tông chủ bảo Cốc Lương trưởng lão hộ tống Phượng Khê và Quân Văn về chỗ ở, hắn còn phải cùng Đằng đường chủ và những người khác xử lý công việc tiếp theo của Dư trưởng lão và Thôi trưởng lão.

Trên đường trở về, Cốc Lương trưởng lão oán giận với Phượng Khê: 

"Nói trắng ra, Địch Thiên Phóng chính là không coi trọng ta, không muốn cho ta nhúng tay vào mấy chuyện đại sự này! Chọc ta nóng nảy, ta liền đến trước mộ sư gia ngươi... Khụ khụ, xí! Xí! Xí! Ta nói đùa thôi, đừng thật sự tin, ai cũng đừng thật sự tin!"

Phượng Khê: "..."

 Xem ra nàng tùy tiện nói dối vẫn rất có hiệu quả nha!

Đến sân của Quân Văn, Cốc Lương trưởng lão chỉ vào mũi hắn và Phượng Khê liền bắt đầu giáo huấn! 

"Hai đứa bay có ngốc không? Tông môn nhiều người như vậy, chuyện dụ bắt gián điệp nào đến lượt hai đứa Luyện Hư nhỏ bé này?! Lần này cũng chỉ là may mắn, hai đứa trở về nguyên vẹn, chỉ cần có vạn nhất, hai đứa chẳng phải muốn cái mạng già này của ta sao?! Còn nữa, hai đứa đừng tưởng Địch Thiên Phóng là người tốt, hắn vì lợi ích tông môn chuyện gì cũng làm được! Cứ cái kiểu ngu xuẩn của hai đứa, hắn có bán hai đứa, hai đứa còn phải giúp hắn đếm tiền! Về sau, hắn mà tìm hai đứa làm chuyện gì, hai đứa lập tức nói cho ta, nghe rõ chưa?"

Tuy Phượng Khê và Quân Văn trong lòng có tính toán của riêng mình, nhưng cũng có thể cảm nhận được Cốc Lương trưởng lão yêu quý bọn họ, nhanh chóng ngoan ngoãn đồng ý. Cốc Lương trưởng lão lại lải nhải một hồi, rồi mới đi.

Hắn vừa đi, Quân Văn liền hưng phấn nói: "Tiểu sư muội, hắc hắc, hắc hắc hắc..."

Phượng Khê: "..."

 Bất kể ngươi là ai, mau xuống khỏi người Ngũ sư huynh của ta!

Quân Văn cười khúc khích hồi lâu, rồi mới nói:

 "Tiểu sư muội, lần này ta nhờ họa được phúc! Muội đ/ập nát nguyên thần Dư trưởng lão xong, ta vốn tưởng thức hải sẽ bị trọng thương, không ngờ ngược lại còn mở rộng gần gấp đôi so với trước kia! Thần thức của ta hiện giờ mạnh đáng sợ!"

Phượng Khê vừa mừng vừa sợ, nàng thật không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn! Ngay cả Liễu thống soái cũng không khỏi cảm thán:

 "Tiểu tử Quân Văn này số thật tốt nha! Quả nhiên là người ngốc có phúc ngốc!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.