Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1747
Cập nhật lúc: 05/09/2025 23:00
1747. Liền không có ai thay ta lên tiếng sao?
Phượng Khê vừa tự viết tiểu thuyết tình yêu tự mãn, vừa đ/ánh giá xung quanh. Nàng phát hiện về cơ bản đều là những người đã gặp ở yến tiệc tiếp phong trước đó, cũng có một vài gương mặt lạ. Trừ vài vị mặc y phục trưởng lão, còn có bảy tên đệ tử mặc bào đỏ. Nàng có chút bực mình, Phương Huyên và các nàng đều mặc bào tím, sao bảy người này lại có quần áo khác nhau? Chẳng lẽ là… tạp dịch?
Liễu thống soái: “… Con nhìn tu vi của các nàng mà xem, không thể nào là tạp dịch được! Đ/ánh giá thì hẳn là đệ tử hạch tâm, cao hơn đệ tử thân truyền một bậc. Hôm nay không phải muốn chọn người kế nhiệm các chủ sao? Chắc là sẽ chọn một trong bảy người này.”
Phượng Khê thực ra là cố ý nói vậy, bằng không Liễu lão tặc cũng sẽ không chủ động tiếp lời nàng chứ!
“Sư phụ, vậy người nói trong số các nàng, ai có hy vọng lớn hơn?”
Liễu thống soái “đ/ánh giá” một hồi, nói:
“Ta thấy người đầu tiên bên phải có phần thắng khá lớn, chẳng những tu vi hơi cao hơn một chút, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng cùng Đạm Đài các chủ q/uan h/ệ cũng tương đối thân cận.”
Liễu thống soái sở dĩ nói vậy, là bởi vì hắn thấy vị đệ tử thân truyền mà hắn nhắc đến thường xuyên nói chuyện với Đạm Đài các chủ, quả thật trông có vẻ q/uan h/ệ khá thân thiết.
Liễu thống soái nói xong, hỏi Phượng Khê: “Con cảm thấy ai có phần thắng lớn?”
Phượng Khê hắc hắc một tiếng, cười vui vẻ. “Mộc Kiếm trước đó không phải đã nói sao?! Những người này đều không đủ tư cách, chỉ có con mới có thể đảm nhiệm!”
Liễu thống soái: “…”
Ta đúng là thừa thãi mới hỏi ngươi!
Phượng Khê thấy Phương Huyên ở không xa, lanh lợi tiến đến, nhỏ giọng hỏi: “Phương sư tỷ, bảy người kia là ai vậy?”
Phương Huyên truyền âm nhập mật nói:
“Các nàng là Toàn Cơ Thất Diệu do các chủ tuyển chọn ra, tuy nói trên nguyên tắc những người có mặt ở đây đều có tư cách trở thành người kế nhiệm các chủ, nhưng trên thực tế mỗi lần người được chọn cuối cùng đều sẽ sinh ra từ Toàn Cơ Thất Diệu. Các nàng đều kiêu ngạo đến cực điểm, ngày thường hầu như không nói chuyện với chúng ta. Đặc biệt là Lãnh Xu Hành ở phía ngoài cùng bên phải kia, các chủ đối nàng thập phần yêu thích, nên nàng luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, thật giống như nàng đã là người kế nhiệm các chủ vậy! Còn có Đinh Nghiên Thu bên cạnh nàng…”
Phương Huyên chắc là đã sớm nghẹn một bụng uất ức, như một bà lẩm bẩm thao thao bất tuyệt với Phượng Khê. Phượng Khê tuy còn muốn nói chuyện thêm một lát với Phương Huyên, nhưng thấy Quế trưởng lão nhìn về phía này vài lần, liền đơn giản nói vài câu với Phương Huyên, rồi về chỗ của mình.
Một lát sau, Đạm Đài các chủ bắt đầu nói chuyện, đầu tiên bày tỏ sự hoan nghênh đối với bốn thầy trò Cốc Lương trưởng lão, sau đó chỉ ra rằng tối nay sẽ tiến hành chọn lựa người kế nhiệm các chủ, lại nói một ít những điều cần chú ý.
Sau đó, chính là… chờ. Phượng Khê có chút hối hận, quên hỏi Phương Huyên cụ thể người kế nhiệm các chủ được chọn như thế nào. Thôi, lát nữa sẽ biết. Đáng tiếc, chờ mãi chờ mãi, đến nửa đêm, nụ hoa Bắc Đẩu Huyết Liên vẫn không có động tĩnh gì. Thần sắc của Đạm Đài các chủ cùng mọi người liền có chút khẩn trương.
Dưới sự ra hiệu của Đạm Đài các chủ, Quế trưởng lão đi đến gần Cốc Lương trưởng lão.
“Cốc Lương trưởng lão, có phiền ngài diễn giải một chút, nụ hoa cụ thể khi nào có thể nở rộ?”
Cốc Lương trưởng lão: “…”
Ta biết ngay mà, bảo ta đến xem lễ chỉ là cái cớ, chắc chắn có mục đích khác. Hắn không muốn tính, bởi vì lần trước đều là Phượng Khê mèo mù vớ được chuột ch/ết đoán trúng, lần này tính cũng vô ích. Thế là, bắt đầu tìm cớ.
“Tính thì có thể, nhưng ngươi cũng biết ta ngẫu nhiên sẽ nổ mai rùa, nếu mà làm bị thương Bắc Đẩu Huyết Liên, thì lại hoàn toàn ngược lại.”
Quế trưởng lão lập tức nói: “Điều này ngài có thể yên tâm, không phải tính ở đây, mà là ra ngoài tính, hơn nữa chúng ta đã chuẩn bị trận pháp phòng hộ trước, đảm bảo vạn bất đắc dĩ.”
Cốc Lương trưởng lão: “…”
Các ngươi chuẩn bị đầy đủ quá ha!
Hắn đang lúc không có cách nào, nhìn thấy Lệ Trạch bên cạnh, lập tức có chủ ý.
“Hiện tại còn chưa đến lúc, vậy thế này đi, nếu các ngươi thật sự sốt ruột, thì cứ để Lệ Trạch diễn giải trước một phen. Chờ ta cảm thấy thời cơ chín muồi, ta sẽ tự mình diễn giải, thế nào?”
editor: bemeobosua
Quế trưởng lão nghe hắn nói vậy cũng không dám nói gì, liền đích thân dẫn Lệ Trạch ra ngoài sơn động diễn giải.
Lệ Trạch: “…”
Liền không có ai thay ta lên tiếng sao? Ta có thể tính ra cái gì chứ?! Nhưng ai bảo hắn lại dính phải cái sư phụ thiếu đạo đức, chỉ có thể da mặt dày mà diễn giải. Diễn giải mồ hôi đầy đầu cũng không tính ra được cái gì đáng nói, chỉ có thể từ bỏ.
Cốc Lương trưởng lão lúc này càng có cớ để nói!
“Ngươi xem, ta đã nói thời cơ còn chưa thành thục, cưỡng ép suy tính cũng vô dụng, chỉ có thể chờ thêm một chút.”
Mọi người nghe vậy, càng thêm cảm thấy Cốc Lương trưởng lão cao thâm khó đoán.
Lệ Trạch: “…”
Sư phụ, người dẫm lên con mà leo lên, người không cảm thấy cộm chân sao?!
Cốc Lương trưởng lão đương nhiên không cảm thấy, hắn hiện tại đang lo lắng là, nếu lát nữa nụ hoa vẫn không có động tĩnh, hắn sẽ đối phó thế nào? Từ chối nữa e rằng cũng không được. Hắn theo bản năng nhìn về phía tiểu đệ tử. Liền thấy đầu nhỏ Phượng Khê gật gù, hiển nhiên đã ngủ rồi. Cốc Lương trưởng lão không nói hai lời, lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm thảm đắp lên cho Phượng Khê. Nơi đây hơi nước có chút lạnh, đừng để tiểu đệ tử bị cảm lạnh. Còn về lễ tiết hay không lễ tiết, hắn căn bản không thèm để ý. Lại nói, tiểu đệ tử là vì cứu người mới bị thương, Toàn Cơ Các cũng không thể trách móc.
Trăm triệu không ngờ tới là, lại có người nhảy ra soi mói!
“Thật sự có ý tứ, mời các vị đến xem lễ, vậy mà lại ngủ gật! Bất quá cũng phải, tu vi thấp như vậy, e rằng không chịu nổi linh khí ở đây.”
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng với Cốc Lương trưởng lão vẫn nghe được rõ ràng. Hắn theo thanh âm nhìn sang, là một đệ tử mặc bào đỏ, gần Đạm Đài các chủ. Phượng Khê lúc này cũng tỉnh. Nhìn thấy người nói chuyện chính là Lãnh Xu Hành, người mà Phương Huyên đã nhắc đến trong Toàn Cơ Thất Diệu.
Lông mi Phượng Khê khẽ run, đưa tấm thảm cho Cốc Lương trưởng lão, giọng nói yếu ớt:
“Sư phụ, vị sư tỷ kia nói rất đúng, chúng con đến xem lễ, không nên có hành động vô lễ này. Đều tại thân thể con không biết cố gắng, cố tình lúc này có chút không khỏe, mơ màng hồ đồ liền ngủ mất.”
Cốc Lương trưởng lão: “…”
Hắn cảm thấy tiểu đệ tử như bị thứ gì nhập hồn vậy! Sao lại thấy kỳ lạ thế nhỉ?
Bất quá, lời nói của Phượng Khê tức khắc khiến Phương Huyên cùng những người khác trừng mắt giận dữ nhìn Lãnh Xu Hành. Tuy ngày thường, các nàng đều sẽ tránh đi mũi nhọn, nhưng nàng dám bắt nạt Liễu sư muội thì không được! Không chỉ có Phương Huyên cùng những người khác, những vị trưởng lão biết nội tình đêm qua cũng đều lộ ra vẻ không vui.
Đạm Đài các chủ trầm mặt nói: “Xu Hành, ngươi không hiểu nội tình, chớ có ở đây hồ ngôn loạn ngữ, còn không mau xin lỗi Cốc Lương trưởng lão cùng Yểu Điệu!”
Lãnh Xu Hành không ngờ Đạm Đài các chủ lại dám công khai làm nàng mất mặt, tức khắc sắc mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ xin lỗi.
Phượng Khê thập phần rộng lượng nói: “Vốn dĩ là muội làm sai, sư tỷ không cần như thế.”
Hai bên so sánh, cao thấp lập tức rõ ràng. Đạm Đài các chủ thầm nghĩ, trước kia nhìn Toàn Cơ Thất Diệu rất không tồi, nhưng hiện giờ nhìn, sao lại thấy kém thiếu một chút ý tứ vậy? Vẫn là nha đầu Liễu Yểu Điệu kia nhìn thuận mắt hơn, nơi nào có nàng nhìn cũng sáng sủa hơn nơi khác. Chẳng lẽ là do đầu trọc của Liễu Trì phản quang?