Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1760

Cập nhật lúc: 05/09/2025 23:01

1760. Ngươi có phải ăn nhiều muối rồi không?

Phượng Khê thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không hề chậm trễ màn biểu diễn của mình. Vẫn là một màn biểu diễn theo trình tự rất có logic. Đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó là được sủng mà lo sợ, rồi ngay sau đó là nghi ngờ. 

“Đạm Đài các chủ, ngài, ngài chẳng phải đang đùa với con chứ? Con có đức hạnh gì mà được ngài đối đãi như vậy?”

Đạm Đài các chủ nghiêm mặt nói: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể đùa cợt?! Ta nói đều là thật, con hãy suy xét thật kỹ.”

Phượng Khê im lặng một lát, sau đó nói: “Các chủ, nếu con nhận thân phận Thánh nữ Huyết Liên, vậy con cần làm gì cho Toàn Cơ Các?”

Đạm Đài các chủ không khỏi thầm gật đầu, nếu là người bình thường được đối đãi như vậy, có lẽ đã sớm mừng rỡ như đi/ên, đâu còn có thể bình tĩnh như Liễu Yểu Điệu?! Thiên tài sở dĩ trở thành thiên tài, đều không phải là ngẫu nhiên.

“Yểu Điệu, ta cũng không gạt con, Toàn Cơ Các chúng ta rất coi trọng tư chất của con trên con đường đan đạo, chúng ta cũng tin tưởng tương lai con chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn. Chúng ta sẽ cung cấp tài nguyên luyện đan cho con, đổi lại, con giúp chúng ta đơn giản hóa đan ấn. Còn đan dược con luyện ra, chúng ta cũng không lấy không, chỉ cần ưu tiên bán cho chúng ta là được.”

Phượng Khê gật đầu: “Các chủ, điều kiện ngài đưa ra rất công bằng, chỉ là chuyện này cần phải do tông môn và sư phụ con quyết định, con không tiện tự mình làm chủ. Nếu tông môn và sư phụ con đều không có ý kiến, con cũng không có ý kiến. Nhưng nếu họ không đồng ý, vậy thì đành phải phụ lòng tốt của ngài!”

Đạm Đài các chủ càng thêm cảm thấy nhân phẩm của Phượng Khê đáng quý, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng với danh xưng Thánh nữ Huyết Liên. 

“Được rồi, vậy ta sẽ nói chuyện với Địch tông chủ và sư phụ con trước, chờ có kết quả, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Phượng Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Các chủ, ngài cũng biết tính cách của sư phụ con có chút, ừm, đặc biệt, nên để con nói với ông ấy! Ngài chỉ cần nói chuyện với tông chủ sư bá của con là được.”

Đạm Đài các chủ cầu còn không được! Trừ khi vạn bất đắc dĩ, bà thật sự không muốn giao thiệp với cái tên Cốc Lương Xuyên không sợ ch/ết này!

Đúng rồi, Miêu trưởng lão vẫn còn ở chỗ ông ta, tuy nói không đến mức có nguy hiểm gì, nhưng sẽ không phải chịu ấm ức gì chứ?

Miêu trưởng lão không chịu ấm ức, chỉ là có chút phiền muộn. Nàng không hề muốn nghe Cốc Lương trưởng lão lải nhải, nhưng để kéo dài thời gian, đành phải cố gắng mà nghe.

Cốc Lương trưởng lão thấy nàng nghe có vẻ “như si như say”, liền có chút tự đắc. Vừa tự đắc, miệng liền không còn cửa mà đóng lại:

“Thuật quy diễn của ta có thể nói là độc nhất thiên hạ, nếu không phải nhờ ta, Huyết Liên Bắc Đẩu của các ngươi có đến vạn năm cũng không thể nở! Hơn nữa, trước đây chúng ta tỉ thí ở cấm địa với Tinh Diệu Môn, ta tính toán chuẩn không cần chỉnh, quả nhiên đại cát đại lợi! Cho nên, quẻ ta tính cho ngươi trước đây tuyệt đối chính xác, mệnh của ngươi...”

Miêu trưởng lão đột nhiên đứng dậy, mặt lạnh như sương.

Cốc Lương trưởng lão suýt cắn phải lưỡi, vội vàng chữa lời: “Mệnh của ngươi, mệnh của ngươi rất tốt! Đặc biệt là từ nay về sau, có thể nói là mọi chuyện trôi chảy, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý, chiêu tài tiến bảo...”   =)))

Miêu trưởng lão: “...”

Nàng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi!

Cốc Lương trưởng lão: “...” 

Ta còn chưa nói nửa câu sau mà! Ông vội vàng đuổi theo, nhưng Miêu trưởng lão lười liếc nhìn ông một cái, đã đi xa.

Cốc Lương trưởng lão hận không thể tát vào miệng mình hai cái! Đều do cái miệng hại thân này!

Đúng lúc này, Lệ Trạch nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra: “Sư phụ, ngài không tu luyện trong phòng, đứng ở cửa làm gì?”

Cốc Lương trưởng lão nghiến răng: “Ngươi có phải ăn nhiều muối rồi không?”

Lệ Trạch không hiểu. Hôm nay đồ ăn đâu có mặn đâu?

Trong phòng, Quân Văn thầm cười, sư phụ thần côn đang ám chỉ sư huynh nhàn rỗi! Tiếc là, lời này của hắn cũng vô ích, với cái đầu của sư huynh hắn thì căn bản không thể hiểu được.

Cốc Lương trưởng lão đang định đá Lệ Trạch một cái thì thấy tiểu đồ đệ bảo bối đã đi dạo về. Nếu là bình thường, Cốc Lương trưởng lão chắc chắn sẽ hỏi han ân cần, nhưng hiện tại ông không có tâm trạng đó. Ông yếu ớt nói: 

“Về rồi à?”

Phượng Khê thấy dáng vẻ nửa sống nửa ch/ết của ông, liền biết việc ở chung với Miêu trưởng lão không được vui vẻ cho lắm. Nhưng nàng gặp Miêu trưởng lão trên đường, thấy đối phương rất vui vẻ mà! Còn xoa đầu nhỏ của nàng nữa!

Nàng vừa nghĩ vừa nói: “Sư phụ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với người, con vào phòng nói nhé?”

Cốc Lương trưởng lão lập tức nhớ lại trước đó Miêu trưởng lão cũng nói vào phòng nói chuyện, tiếc là bị ông phá hỏng! Aizz! Ông bước những bước nặng nề đi vào phòng Phượng Khê.

Vào phòng, Phượng Khê liền đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, con gặp Miêu trưởng lão trên đường!”

Cốc Lương trưởng lão tuy trong lòng rất muốn hỏi, nhưng vẫn hừ lạnh nói: “Gặp nàng thì có gì lạ, đáng để con làm trận thế lớn như vậy?!”

Phượng Khê hì hì cười: “Cũng không lạ, chỉ là con thấy tâm trạng nàng rất tốt, còn khen con nữa!”

Cốc Lương trưởng lão vội vàng nói: “Con không nhìn lầm chứ?”

Thấy Phượng Khê gật đầu, ông lập tức vui vẻ! Xem ra lời chữa của ông vẫn có tác dụng, Yểu Điệu nói rất đúng, sau này không thể nhắc đến những lời nhảm nhí như "mệnh trung chú định có một đứa con" nữa! Còn về lý do vì sao ông không muốn làm Miêu trưởng lão tức giận, ông tự cho là mình rộng lượng, hảo hán không đấu với nữ nhi. Chỉ vậy thôi.

Lúc này, ông cũng có tâm trạng biểu lộ tình thương sư phụ với Phượng Khê! 

“Yểu Điệu à, Phương Huyên đã dẫn con đi đâu dạo?”

editor: bemeobosua

“Sư phụ, con nói trước, bất kể con nói gì tiếp theo, người đều phải giữ bình tĩnh, được không?”

Cốc Lương trưởng lão bĩu môi: “Sư phụ con chuyện gì chưa từng thấy qua, con cứ nói đi!”

Phượng Khê lúc này mới nói: “Thật ra không phải Phương Huyên sư tỷ tìm con, mà là Đạm Đài các chủ tìm con...”

Nàng vừa nói đến đây, Cốc Lương trưởng lão đã hừ lạnh: “Ta đã nói nàng ta tà tâm bất tử, quả nhiên bị ta đoán trúng! Đồ nhi ngoan, con không bị lời lẽ của nàng ta mê hoặc chứ?”

Phượng Khê gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Cốc Lương trưởng lão lập tức sốt ruột: “Thế là có ý gì? Con không thật sự muốn vứt bỏ sư huynh sư phụ chứ?!”

Phượng Khê: Vứt bỏ sư huynh sư phụ á?!

“Sư phụ, con cũng không muốn đồng ý, nhưng mà họ cho nhiều quá!”

Cốc Lương trưởng lão run rẩy dùng tay chỉ Phượng Khê: 

“Ngh/iệt s/úc! Ng/hiệt s/úc mà! Dù họ cho nhiều đến đâu, có quý bằng tình cảm thầy trò chúng ta?! Con còn quá đáng hơn cả cái tên bạch nhãn lang Bạch Lẫm kia! Con muốn bức ch/ết ta à! Con chờ đấy, ta ch/ết cho con xem!”

Phượng Khê: “...” 

Người nói người đường đường là tu sĩ Đại Thừa, sao cứ diễn cảnh khóc lóc, làm mình làm mẩy thế này, thật là mất mặt!

“Sư phụ, người đừng vội ch/ết, nghe con nói xong rồi c/hết cũng không muộn!”

Cốc Lương trưởng lão: “...” 

Nghiệt đồ, đúng là nghiệt đồ mà!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.