Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1823
Cập nhật lúc: 05/09/2025 23:06
1823. Rốt cuộc là kém ở chỗ nào?
Với tư cách là một cái đỉnh ham học hỏi (và ham ăn), Thôn Thiên Đỉnh không ngừng phá vỡ kỷ lục mới về số lượng đan dược luyện chế được! Điều này cũng rút ngắn đáng kể thời gian luyện đan của Phượng Khê.
Sau khi luyện chế đủ số lượng đan dược, Phượng Khê lại chạy đi tìm Địch tông chủ học trận pháp. Trong Thiên Diễn Đạo Tông, người tinh thông trận pháp nhất ngoài Đằng đường chủ thì chính là Địch tông chủ. Đằng đường chủ và Điền điện chủ đã đi đăng ký rồi, nên nàng chỉ có thể đến tìm Địch tông chủ.
Địch tông chủ nghe Phượng Khê nói muốn học trận pháp, hắn cảm thấy thật thừa thãi.
"Yểu Điệu, nếu con hứng thú với trận pháp, đợi sau khi từ Thiên Khuyết Thịnh Hội trở về, ta sẽ dạy con tử tế. Bây giờ con học cũng chẳng học được bao nhiêu, chi bằng dùng thời gian này để tu luyện cho tốt."
"Sư bá, lâm trận mài gươm không sắc cũng sáng, con cũng không mong tinh thông nhiều, chỉ cần hiểu sơ một chút kiến thức trận pháp là được rồi."
Địch tông chủ không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý. Hắn vốn nghĩ sẽ giảng tượng trưng một chút, Phượng Khê thấy khó mà lùi bước, cũng sẽ từ bỏ ý định học trận pháp.
Kết quả, dạy một hồi, hắn mới hiểu được niềm vui của Lữ đại sư và những người khác! Hóa ra dạy đồ đệ lại là chuyện đầy thành tựu đến thế! Vừa dạy đã biết, còn biết suy một ra ba, đồ đệ như vậy ai mà không thích chứ?! Tiếc là đã bị tên bất tài Cốc Lương Xuyên giành trước rồi, hắn là sư bá cũng không tiện ra tay nữa.
Địch tông chủ tuy rất sẵn lòng dạy Phượng Khê, nhưng công việc trong tông môn quá nhiều, nên sau khi Phượng Khê đã nắm được cơ bản, hắn liền đưa cho Phượng Khê một số sách về trận pháp, bảo nàng tự học. Phượng Khê thầm nghĩ, tốt quá rồi, hết người này đến người khác bảo mình tự học, thời khóa biểu của mình sắp kín mít rồi!
Mấy ngày nay nàng lại tranh thủ thời gian chế tạo vài bao tải linh phù, dù sao thứ này càng nhiều càng tốt!
editor: bemeobosua
Khi việc học trận pháp đã gần xong, nàng lại bắt đầu khắc họa trận bàn...
Phượng Khê bận rộn như con thoi, và bên phía Đằng đường chủ cũng truyền đến tin tốt. Dù quá trình có chút trắc trở, nhưng sau khi dùng tiền mở đường, cuối cùng cũng đã đăng ký thành công.
Địch tông chủ, sau khi bàn bạc với Cừu môn chủ và Đạm Đài các chủ, cảm thấy dù sao đây cũng là lần đầu tiên tham gia Thiên Khuyết Thịnh Hội, nên xuất phát sớm thì tốt hơn. Thế là, họ hẹn ba ngày sau sẽ hội hợp tại Đông Lam Bình, rồi cùng nhau đến Huyền Không Thành.
Lần này Địch tông chủ thật sự đã xuống tay mạnh, cho khởi động con phi thuyền lớn nhất của Thiên Diễn Đạo Tông. Vì con phi thuyền này quá tốn linh thạch, đã nhiều năm không dùng đến rồi. Cốc Lương trưởng lão vì ám ảnh chuyện dẫm gãy thang trước đây, đã đặc biệt kiểm tra một lượt, thấy rất chắc chắn mới yên tâm. Nếu không, đợi đến Huyền Không Thành, hắn ta vừa tạo dáng đã bị kẹt lại thì mất mặt biết bao!
Ba bên hội hợp thuận lợi, tất cả người của Tinh Diệu Môn và Toàn Cơ Các đều lên phi thuyền của Thiên Diễn Đạo Tông.
Cừu môn chủ chua chát nói: "Thiên Phóng à, không ngờ Thiên Diễn Đạo Tông các ngươi cũng có gia sản khá giả đấy chứ, con phi thuyền này tuy cũ một chút, nhưng khá rộng rãi đấy!"
Địch tông chủ cười khổ: "Đúng là rộng rãi thật, nhưng quá tốn linh thạch. Huyền Không Thành lại khá xa, chuyến đi này ít nhất cũng phải tốn ba, năm mươi vạn linh thạch."
Tâm trạng chua chát của Cừu môn chủ lập tức ngọt ngào trở lại:
"Cái này cũng không còn cách nào khác. Dù sao chúng ta bây giờ đều là người của Thiên Diễn Đạo Tông, cũng không thể đi phi thuyền của Tinh Diệu Môn đúng không?!"
Lúc này, Phượng Khê xích lại gần: "Cừu Phó Tông chủ, đây là y phục môn phái của người!"
Cừu môn chủ: "..."
Không chỉ riêng hắn, Thiên Diễn Đạo Tông còn chuẩn bị cho những người khác y phục môn phái, thẻ thân phận và cả... môn quy của Thiên Diễn Đạo Tông.
Về việc này, Phượng Khê nói: "Làm trò thì phải làm cho trọn vẹn. Lỡ có ai nghi ngờ, cứ đọc môn quy cho hắn ta nghe ngay tại chỗ! Bảo đảm đọc xong là im thin thít!"
Tiếc là không đưa Tam sư huynh Dung Tranh đến Thiên Khuyết Đại Lục, nếu không hắn ta có thể đọc đến c/hết đối phương!
Cừu môn chủ nhận lấy y phục môn phái với vẻ mặt khíu chọ (khó chịu), chê bai đủ thứ, nhưng cuối cùng vẫn thay vào. Nếu không thay, lỡ giữa đường gặp người của tông môn khác thì sẽ bị lộ tẩy.
Trong lòng hắn khó chịu, nhưng Phương Khuê và những người khác thì vui mừng khôn xiết! Sự sùng bái của họ dành cho Phượng Khê đã đạt đến một tầm cao mới! Có thể nói, nếu Cừu môn chủ và Phượng Khê cùng rơi xuống nước, họ chắc chắn sẽ cứu Phượng Khê trước. =)))
Tuy các đệ tử thân truyền của Toàn Cơ Các không đạt đến trình độ như Phương Khuê và những người khác, nhưng cũng vô cùng sùng bái Phượng Khê, liên tục tặng những món quà nhỏ.
Các đệ tử thân truyền của Thiên Diễn Đạo Tông thì khỏi phải nói, họ khen Phượng Khê như một bông hoa. Ngay cả Cốc Lương trưởng lão, một người làm sư phụ, cũng có chút chua chát. Cùng là bậc thầy nổ mai rùa, sao hắn lại bị vạn người ghét, còn đồ đệ bảo bối lại là vạn người mê? Rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào?
Hôm đó, phi thuyền hạ cánh xuống một bờ sông.
Không phải sắp đến nơi, cũng không phải phi thuyền bị hỏng, mà là phía trước có một con sông chắn ngang, tên là Trụy Tiên Giang. Nơi đây không những cấm bay, mà bất kỳ thuyền bè nào cũng không thể di chuyển được, muốn qua sông chỉ có thể bơi qua.
Mặc dù trước đó trên phi thuyền, Tào điện chủ đã dặn dò các đệ tử thân truyền những điều cần chú ý, nhưng vẫn nhấn mạnh lại một lần nữa:
"Tuy yêu thú thủy sinh trong Trụy Tiên Giang rất ít khi tấn công tu sĩ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trường hợp đặc biệt, nên khi qua sông mọi người phải cảnh giác một chút. Ngoài ra, nước sông Trụy Tiên Giang có tác dụng gây ảo giác, khi đi qua nhất định phải giữ vững bản tâm..."
Tào điện chủ đang dặn dò những điều cần chú ý thì một chiếc phi thuyền sang trọng hạ cánh xuống gần đó. Có người nhỏ giọng nói:
"Là phi thuyền của Thương Dẫn Tông! Nghe nói bọn họ giàu nứt đố đổ vách, nhìn phi thuyền là có thể thấy rõ một phần."
"Bọn họ đương nhiên có tiền rồi, dù sao bọn họ giỏi về chế phù, linh phù này nói một vốn bốn lời cũng không sai biệt lắm!"
"Bọn họ kiêu ngạo lắm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, nếu bị bọn họ bắt được lỗi, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!"
Phượng Khê nhỏ giọng hỏi Phương Khuê: "Phương sư huynh, nếu muội nhớ không nhầm thì Thương Dẫn Tông cũng không phải là môn phái trung đẳng sao? Các người sợ bọn họ làm gì?"
Phương Khuê: "..."
Những người khác: "..."
Đúng vậy! Chúng ta bây giờ đã là môn phái trung đẳng rồi!
Sợ cái nỗi gì!
Thế là, từng người một lập tức từ chim cút nhỏ biến thành ngỗng trắng to!
Địch tông chủ và hai người kia trao đổi ánh mắt. Đã gặp rồi, tự nhiên phải chào hỏi.
Cừu môn chủ vừa mới bước nửa bước về phía trước, Địch tông chủ khẽ ho một tiếng.
Cừu môn chủ: "..."
À phải rồi, ta bây giờ là Phó Tông chủ.
Trong lòng hắn đi/ên cuồng: ##¥%%@@#¥