Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1894

Cập nhật lúc: 05/09/2025 23:13

1894. Đăng Vân Đài.

Trên đường đi, Phượng Khê không chỉ mang đến cho Công Tôn Khiêm giá trị cảm xúc dồi dào mà còn thu thập được một số thông tin hữu ích.

Về phía xây dựng đội nhóm, cũng đã đạt được thành công. Có thể nói, chỉ cần Phượng Khê ra lệnh, dù phía trước là hố lửa, họ cũng sẽ nhắm mắt mà nhảy xuống.

Phượng Khê khá hài lòng với bốn tay sai của mình.

Quân Văn thì không cần phải nói. Trong ba người còn lại, Trịnh Thanh Hoài là người ít phải lo lắng nhất, thông suốt và biết thời thế.

Phàn Lập Chí tuy hơi ngốc nghếch, nhưng sức chiến đấu rất tốt, lại còn biết nghe lời.

Tào Tiêu tuy vẫn còn chút không phục, nhưng cũng là người thông minh, biết điều gì nên làm và điều gì không. Quan trọng là hắn rất có kinh nghiệm về thủy chiến, sau này có thể sẽ hữu dụng.

"Ngày mai chúng ta sẽ đến Thiên Khuyết minh, ta đoán chắc chắn sẽ có người muốn cho chúng ta một bài học. Đến lúc đó, các ngươi hãy nhìn sắc mặt của ta mà hành động."

Phàn Lập Chí, kẻ hay gây chú ý, lập tức nói:

"Đội trưởng, chúng ta đều nghe lời muội, muội nói thế nào chúng ta làm thế đó."

So với hắn, Trịnh Thanh Hoài lý trí hơn nhiều, hỏi Phượng Khê:

"Đội trưởng, muội nghĩ ai sẽ cho chúng ta một bài học, mấy ứng viên minh chủ hay là các đệ tử thân truyền của Thiên Khuyết minh?"

Phượng Khê nhìn cánh cửa phòng, hạ thấp giọng nói:

"Có thể là họ hoặc là những người khác, thậm chí là phe của Tả hộ pháp.

Đừng quên, chúng ta là người do Công Tôn trưởng lão chọn, nếu để chúng ta mất mặt, cũng là gián tiếp làm mất thể diện của lão nhân gia ngài.

Vì vậy, vì chính bản thân chúng ta, cũng như vì Công Tôn trưởng lão, chúng ta phải cẩn thận, hiểu chưa?"

Trịnh Thanh Hoài và những người khác lập tức gật đầu đồng ý.

Dù cửa phòng đã đóng, dù Phượng Khê đã hạ thấp giọng, nhưng với tu vi của Công Tôn Khiêm, hắn vẫn nghe rõ mồn một.

Hắn không khỏi nhíu mày.

Đúng là đã quên mất chuyện này.

Liễu Yểu Điệu nói không sai, năm người này là do hắn chọn, khó tránh khỏi sẽ trở thành cái cớ để phe Tả hộ pháp công kích hắn.

Như vậy, đúng là có chút có lỗi với năm thanh niên này.

Tuy nhiên, cũng không còn cách nào khác, đến nước này chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy thôi.

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, phi thuyền đáp xuống ngoài cổng Thiên Khuyết minh.

Nói là ngoài cổng, thực ra vẫn còn chín trăm chín mươi chín bậc thang, cần phải đi bộ lên.

Những bậc thang này không phải là bậc thang bình thường, mà là trận pháp luyện tâm. Nếu ý chí không kiên định, có thể cả đời cũng không thể bước lên được.

Phượng Khê ngước nhìn cổng Thiên Khuyết minh cao chót vót, trong lòng có chút phấn khích.

Chỉ cần c/hiếm được Thiên Khuyết minh, thì cách ngôi vị chủ hai giới chỉ còn một bước nữa thôi!

Nàng hỏi Liễu thống soái: "Sư phụ, cố địa trùng du, người có cảm nghĩ gì không ạ?"

Liễu thống soái im lặng một lúc mới nói: "Vật còn người đã khác."

Phượng Khê cười híp mắt: "Người nói thế không đúng, thực ra Thiên Khuyết minh không thay đổi chút nào, vẫn mất đạo đức như vậy thôi!"

Liễu thống soái: "..."

Lúc này, Công Tôn Khiêm nói: "Đây là Đăng Vân đài, có trận pháp khảo nghiệm tâm chí, các con hãy cẩn thận!"

Nói xong, hắn đi trước một bước, bước lên bậc thang.

Đi lại như không, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Huyết phệ hoàn tặc lưỡi: "Công Tôn Khiêm này tuy là tướng bại trận, nhưng cũng có chút bản lĩnh, chỉ là đụng phải hai ông cháu ta, nếu không đã không thua nhanh như vậy."

Liễu thống soái nghĩ, rõ ràng là công lao của con nhóc thối tha Phượng Khê, có liên quan gì đến ngươi đâu?! Mặt ngươi đúng là dày thật!

Phượng Khê lại rất nể mặt Huyết phệ hoàn, cười híp mắt nói:

"Gia gia, người nói đúng lắm, Cửu U đại lục có thể thắng, công lao lớn nhất là của hai ông cháu ta! Dù sao thì thiên tài như chúng ta, mấy chục vạn năm cũng chưa chắc xuất hiện một người!"

Huyết phệ hoàn được chọc cười khà khà!

Liễu thống soái nghe mà khó chịu!

Nhưng cũng chính vì khó chịu mà xua tan được nỗi lòng u u/ất.

Phượng Khê vừa trò chuyện với Huyết phệ hoàn vừa leo lên bậc thang. Tốc độ của nàng không nhanh, luôn giữ khoảng cách ba bậc thang so với Công Tôn Khiêm.

Quân Văn theo sát phía sau.

Bây giờ hắn đã rất có kinh nghiệm với các trận pháp rèn luyện tâm chí và ảo trận, chỉ cần nhẩm trong lòng "Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm", thì cũng gần như bách chiến bách thắng.

Dù có lỡ lọt vào ảo trận, chỉ cần nghĩ đến tiểu sư muội, ảo trận sẽ tự vỡ.

Sau Quân Văn là Phàn Lập Chí.

Tâm ma của hắn trước đây khá nặng, hiếu thắng, hiếu chiến, nhưng từ khi bị Phượng Khê trị một trận, hắn không còn quan tâm đến những điều đó nữa.

Hắn dù có hung hãn, lợi hại đến đâu cũng không thể đ/ánh lại Liễu Yểu Điệu, vậy thì lo lắng làm gì?!

Thà tu luyện tốt, theo s/át bước chân của Liễu Yểu Điệu, biết đâu tự nhiên sẽ đỉnh phong tương kiến.

Vì vậy, lần này hắn đi rất thoải mái.

Sau Phàn Lập Chí là Trịnh Thanh Hoài, hắn tâm tư thông suốt, tuy không thể nói là không có tâm ma, nhưng đi Đăng Vân đài khá dễ dàng.

Chỉ có Tào Tiêu như bị đóng băng, chỉ đi được vài bậc đã mồ hôi đầm đìa, sau đó dứt khoát đứng yên tại chỗ.

Phượng Khê quay đầu nhìn lại, cảm thấy tâm ma của Tào Tiêu đa phần có liên quan đến nàng.

Chỉ có thể nói, mị lực cá nhân của nàng quá mạnh mẽ!   =)))

Liễu thống soái: "..."

Hết bị ngươi b/óp c/ổ lại bị ngươi cho uống đ/ộc d/ược, đổi lại là ai cũng sẽ sinh ra tâm ma! editor: bemeobosua. Phượng Khê không quan tâm đến Tào Tiêu, tuy nàng có thể p/hân thần thức để "đ/âm" hắn tỉnh lại, nhưng đó chỉ là cách chữa triệu chứng, không phải căn nguyên, vẫn phải dựa vào hắn tự mình vượt qua.

Phượng Khê tiếp tục ung dung leo lên, một lúc sau, nàng thấy Công Tôn Khiêm đang đi phía trước đột nhiên dừng bước.

Nàng không khỏi thắc mắc, theo lý mà nói với tu vi của Công Tôn Khiêm, không thể bị trận pháp của Đăng Vân đài mê hoặc, sao lại đứng yên không đi nữa?

Nàng đợi một lúc, Công Tôn Khiêm vẫn không bước tiếp.

Nàng nhướng mày, thú vị đây, lẽ nào có người động tay vào Đăng Vân đài, muốn làm bẽ mặt Công Tôn Khiêm?

Ngay cả Công Tôn Khiêm còn bị trận pháp mê hoặc, năm người họ chẳng phải sẽ càng chật vật hơn sao?

Tất nhiên, đó là họ không hiểu nàng.

Mọi ảo trận đối với nàng đều như trò chơi trẻ con, dù sao nàng cũng thường xuyên tự diễn tự l/ừa mình để chơi.

Bây giờ phải làm sao?

Cứ đứng chờ sao?

Không được!

Bây giờ năm người họ và Công Tôn Khiêm đã buộc chung một sợi dây, tuy không phải vinh n/hục có nhau nhưng cũng gần như vậy. Nếu Công Tôn Khiêm mất mặt, đối với họ chỉ có hại mà không có lợi.

Nếu là người khác, nàng có thể dùng thần thức p/hân thân để "đ/âm" cho đối phương tỉnh, nhưng rõ ràng không thể làm vậy với Công Tôn Khiêm.

Đúng rồi!

Trước đây khi thí luyện trên Luyện tâm lộ của Thiên Diễn đạo tông, nàng tưởng rằng đã phá được ảo cảnh nhưng lại bị tính kế, trong cơn tức giận, nàng vận hành Hỗn Độn quyết và hét lên một tiếng "Phá", Luyện tâm lộ liền sụp đổ.

Không biết có thể thử lại chiêu này không?

Thế là, nàng bước nhanh hai bước, lên cùng bậc thang với Công Tôn Khiêm.

Nàng nghĩ, bậc thang này cũng khá rộng, có lẽ cùng lúc đứng mười người cũng không sao.

Chính lúc này, nàng phát hiện trước mặt mình là một quặng linh thạch cực phẩm!

Trong tay nàng còn cầm một cái cuốc chim!

Gần như theo bản năng, nàng cắ/m đầu cắm cổ đào mỏ!

Tuy nhiên, chỉ đào khoảng mười cái, nàng đã nhận ra đây chắc chắn là ảo cảnh.

Ngoài việc thần thức của nàng vốn đã mạnh mẽ, chủ yếu là vì nàng thấy không hợp lý.

Công việc nặng nhọc như đào mỏ thường là của ngũ sư huynh, nàng chỉ cần động miệng thôi.   =)))

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.