Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1909

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:54

1909. Đây mới là những ngày tháng xứng đáng của Trùng Hoàng nha!

Phượng Khê thấy đám yêu trùng đều ngoan ngoãn, bèn đưa cho chúng những x/ác yêu thú kia. Đám yêu trùng lập tức ùa lên, bắt đầu bữa tiệc của riêng chúng! Phượng Khê bảo Tào Tiêu bọn họ chọn những phần th/ịt m/ềm của yêu thú để nướng ăn, còn nàng thì lại bắt đầu chế phù.

Lần này, nàng chế phù Thiên Xu S/át Điện. Tuy nước hồ không có khả năng dẫn điện tốt bằng nước biển, nhưng lúc quan trọng cũng có thể phát huy tác dụng lớn. Trước đây khi nàng vẽ phù Thiên Xu S/át Điện không chỉ phải dùng đến phù Nhiên Linh, mà còn phải kích hoạt Đốt Huyết Quyết, nếu không có năm cây cẩu linh căn, kinh mạch của nàng đã sớm bị phá hủy rồi!

Bây giờ nàng đã thăng cấp Đại Thừa, chỉ cần dùng phù Nhiên Linh là được.

Tào Tiêu bọn họ một lần nữa bị đổi mới nhận thức, vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cách chế phù kỳ lạ của nàng. Đám yêu trùng đã ăn no cũng xúm lại xem náo nhiệt. Đáng tiếc là trí tuệ của chúng có hạn, cũng chẳng hiểu được gì. Trùng Hoàng liền nhiệt tình đóng vai hướng dẫn viên, với tư tưởng cốt lõi là nữ ma đầu này rất ghê gớm, tốt nhất là đừng chọc giận nàng.

Không nghe thấy cả đám mây đưa đón cũng bị nàng cho nổ sao?! Chúng ghê gớm hơn cũng không chịu nổi linh phù nổ?! Có một con yêu trùng thông minh hỏi Trùng Hoàng: "Sao ngươi biết nhiều thế?"

Trùng Hoàng im lặng một chốc, rồi nói:

"Không giấu gì các ngươi, ta là đồ lai tạp! Ta có huyết mạch của mọt sách, tuy rất loãng, nhưng về mặt học vấn thì có chút thiên phú."

Nói xong, nó bổ sung một câu: "Mọt sách chính là sâu sách mà con người các ngươi hay nói."

Đám yêu trùng lập tức tin là thật, nói đi cũng phải nói lại, trong đám yêu trùng của chúng, thông minh nhất chắc chắn là sâu sách, dù sao chúng nó cũng ăn sách mà lớn lên! Trùng Hoàng thấy chúng tin, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lý do này đương nhiên không phải nó tự nghĩ ra, mà là Phượng Khê đã mách cho nó.

Cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được một ý tưởng không giống người như vậy. Phượng Khê vẽ xong một xấp phù Thiên Xu S/át Điện, ăn thêm chút th/ịt nướng, rồi lấy ra một cái giường gỗ nhỏ, đắp chăn hoa nhỏ và ngủ thiếp đi. Đúng vậy, trên Thanh Tâm đảo này hoàn toàn không có nhà cửa. Điều này cũng dễ hiểu, dù có nhà cửa thì cũng đã sớm bị những con yêu trùng này phá hủy rồi.

Quân Văn bọn họ thay nhau canh gác, một mặt để đề phòng đám yêu trùng p/hản b/ội, mặt khác để đề phòng những yêu thú sống dưới nước có thể lên bờ tấn công, nên không thể không phòng bị. Nửa đêm, quả nhiên có một đàn yêu thú giống cóc nhảy lên bờ.

Trịnh Thanh Hoài đang canh gác chuẩn bị cảnh báo, thì kinh ngạc phát hiện một đám yêu trùng đã xông lên! Theo lẽ thường, yêu thú thuộc loại cóc là thiên địch của yêu trùng, nhưng đám yêu trùng xông lên lại là những con có gai đ/ộc khắp người. Những đòn tấn công của những con yêu thú cóc, ví dụ như chất đ/ộc, ví dụ như cái lưỡi dài có thể co duỗi, hoàn toàn vô dụng.

Đây chỉ là đợt yêu trùng đầu tiên, sau khi chúng vây hãm những con yêu thú cóc, đợt yêu trùng thứ hai có khả năng tấn công từ xa xông lên, sau đó là đợt thứ ba, thứ tư… Đám yêu trùng bắt đầu săn mồi một cách có trật tự!

Trùng Hoàng ngồi trên một tảng đá lớn chỉ huy từ trên cao! Đã lâu lắm rồi! Cái khí chất đế vương hô một tiếng trăm người hưởng ứng này! Nó là một vị vua bẩm sinh, trước đây chẳng qua chỉ là tạm thời mai phục, giờ cuối cùng cũng có thể phát huy tài năng!

Trịnh Thanh Hoài kinh ngạc đến há hốc mồm! Hắn không biết Trùng Hoàng là linh sủng của Phượng Khê, hắn nghĩ thầm, con yêu trùng này trí tuệ quá cao! Động tĩnh lớn như vậy, Phượng Khê và mấy người kia cũng bị đ/ánh thức.

Phượng Khê mở mắt nhìn mấy lần, rồi lật mình tiếp tục ngủ. Mấy người kia thì không ngủ được, tất cả đều đứng một bên quan chiến. Chưa đầy một giờ, đám yêu trùng đã g/iết c/hết tất cả những con yêu thú cóc. Rồi lại bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn!

Đám yêu trùng cảm thấy hợp tác với năm người nhân tộc này quá đúng đắn! Trước đây chúng phải mười ngày nửa tháng mới ăn được một bữa no, bây giờ một ngày có thể ăn hai bữa rồi! Đây là chuyện tốt mà trước đây chúng nằm mơ cũng không dám nghĩ! Uy tín của Trùng Hoàng cũng được thiết lập!

Rốt cuộc, đây là ý tưởng hay do nó đưa ra, hơn nữa cách chỉ huy vừa rồi cũng rất ghê gớm! Trùng Hoàng đắc ý đến mức nhả bong bóng! Đây mới là cuộc sống mà một Trùng Hoàng nên có! Trời mờ sáng, Phượng Khê bọn họ đã tỉnh. Thực ra, ngoài Phượng Khê, mấy người kia cũng không ngủ được bao lâu.

Trịnh Thanh Hoài hỏi: "Đội trưởng, hôm qua Phương tôn giả bảo chúng ta giờ mão đến Đạo Huyền đường để nhận huấn luyện. Không có mây đưa đón, ở đây lại cấm bay, chúng ta đi thế nào? Hay là dùng phù Huyền Băng hoặc phù Sương Hoa Minh Băng, chúng ta đạp băng đi?"

Phượng Khê gật đầu: "Vậy thì đạp băng đi. Lát nữa khi quay về, ta sẽ tìm Phương tôn giả để xin mấy đám mây đưa đón, để sau này việc đi lại không còn khó khăn."

Mấy người Trịnh Thanh Hoài: "..."

Ngươi hôm qua rất có thể đã cho nổ người ta rồi, mà còn dám đến tìm hắn để xin mây đưa đón? Năm người sau khi kích hoạt phù Sương Hoa Minh Băng, đạp băng đi qua mặt hồ. Thực ra, giữa đường có yêu thú định tấn công lén, Phượng Khê ném một tấm phù Thiên Xu S/át Điện về phía xa, trên mặt nước ngay lập tức trôi nổi một đám yêu thú cấp thấp.

Những con yêu thú đang rục rịch lập tức dập tắt ý định tấn công lén, vội vàng bơi đi chỗ khác. Phàn Lập Chí nhìn thấy mà thèm thuồng.

"Đội trưởng, ngài vừa dùng linh phù gì vậy? Sao lại ghê gớm thế?"

Phượng Khê liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Là những cái ta vẽ bằng phù Nhiên Linh hôm qua đó. Này, cho mỗi người ba tấm để mà chơi đi!"

Nói xong, nàng chia cho mỗi người ba tấm phù Thiên Xu S/át Điện. Ba người Phàn Lập Chí xúc động đến muốn khóc! Đội trưởng thật là quá hào phóng! Linh phù cao cấp như vậy mà cũng nói cho là cho ngay?

Chắc chắn kiếp trước họ đã giải cứu Thiên Khuyết đại lục, kiếp này mới gặp được một đội trưởng tốt như vậy! Họ đang xúc động, thì một lão giả đi đến từ phía đối diện, trang phục giống hệt Phương tôn giả mà họ đã gặp hôm qua, hẳn cũng là một tôn giả. Năm người lập tức hành lễ.

Lão giả xua tay: "Không cần đa lễ, ta đến để báo cho các ngươi biết kế hoạch đã thay đổi. Các ngươi không cần phải đến Đạo Huyền đường nữa, mà hãy đến thẳng Vấn Kiếm hiên."

Nói xong, lão giả ung dung rời đi.

Phàn Lập Chí lấy bản đồ ra, nhíu mày nói: "Vấn Kiếm hiên và Đạo Huyền đường ở Nam và Bắc khác nhau. Chúng ta phải nhanh chân lên, nếu không chắc chắn sẽ không kịp đến Vấn Kiếm hiên vào giờ mão."

Phượng Khê lấy ra một linh quả, c/ắn vài miếng rồi mới chậm rãi nói: "Chúng ta không đi Vấn Kiếm hiên, mà tiếp tục đi đến Đạo Huyền đường."

Phàn Lập Chí ngớ người: "Đội trưởng, tôn giả vừa rồi không phải bảo chúng ta đến Vấn Kiếm hiên sao?"

Phượng Khê nhìn sang Trịnh Thanh Hoài, "Huynh nói cho hắn biết!"

Trịnh Thanh Hoài lập tức nói: "Nếu kế hoạch có thay đổi, chúng ta đều có ngọc bài thân phận, Phương tôn giả có thể truyền tin cho chúng ta, không cần phải cử người đến để truyền lời."

Phàn Lập Chí gãi đầu: "Nói cũng phải, là ta đã nghĩ quá đơn giản rồi."

Phượng Khê nghiêm túc nói: "Phàn sư huynh, hôm qua ta đã nói rồi, Thừa Đạo điện bày mưu khắp nơi, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mất mạng. Sau này gặp chuyện gì, suy nghĩ nhiều hơn một chút, nếu thật sự không nghĩ ra, thì hỏi nhiều người khác, để tránh mắc sai lầm lớn!"

Phàn Lập Chí vội vàng gật đầu đồng ý. editor: bemeobosua. Năm người vừa nói chuyện vừa tiếp tục vội vàng đi, đến Đạo Huyền đường sớm hơn một khắc. Vừa vào cửa, Phượng Khê đã thấy Phương tôn giả đội mũ. Phượng Khê nghĩ thầm, Phương tôn giả này cũng thật biết bảo dưỡng. Trời nóng như vậy mà đội mũ, chắc là để toát mồ hôi thải đ/ộc đây mà!   =))))

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.