Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1923
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:09
1923. Chúng ta là kẻ tu tiên, sao có thể mê tín như thế!
Phượng Khê vui vẻ nói:
“Gia gia ơi, người nói đúng, dựa vào mình còn hơn dựa vào người. Thay vì tốn công xin xỏ, không bằng con tự mình luyện chế một chiếc mây đưa đón.”
“Lúc luyện chế con sẽ làm một lớp ngăn, nhét Cải Trắng Lôi vào trong đó, nó sẽ thấy được ánh sáng.
Đúng là câu ‘nhà có người già như có báu vật’, đều là nhờ người cả!”
Huyết Phệ Hoàn vốn chỉ nói tùy t/iện, nhưng không khí đã được đẩy lên đến mức này, đương nhiên ông sẽ không nói thật, lập tức bắt đầu khoe khoang.
Thêm vào đó có Lận Hướng Xuyên làm người phụ họa, ông ta đã vui sướng đến mức muốn nổ tung!
Đây mới là cuộc sống mà một hùng chủ như ông xứng đáng có được!
Phượng Khê lúc này không tham gia vào cuộc trò chuyện nhóm, nàng đang hối h/ận!
Lúc tháo dỡ mây đưa đón phế liệu, nàng lại quên mất việc quan s/át trận bàn của mây đưa đón!
Làm sao mà luyện chế?
Dựa vào tưởng tượng ư?!
Bất quá, nàng rất nhanh đã nghĩ ra cách khắc phục…
Ngày hôm sau, sau giờ học, Phượng Khê bảo Quân Văn cùng mọi người về Thanh Tâm Đảo trước, còn nàng thì lon ton đến Đoạn Hỏa Đường.
Tuyên Viên Tôn giả còn tưởng nàng đến mượn lò luyện khí, không ngờ Phượng Khê lại nói:
“Tuyên Viên Tôn giả, con rảnh rỗi sinh nông nỗi, nên muốn đến giúp ngài làm vài việc trong khả năng, ngài có việc gì nặng nhọc hay bẩn thỉu cứ giao cho con.”
Tuyên Viên Tôn giả quả thực có vài vấn đề muốn hỏi nàng, liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Phượng Khê lấy cớ, sai Cửu Điều tháo dỡ ngay tại chỗ một chiếc mây đưa đón phế liệu khác.
Nàng rón rén đến gần trận bàn đã tháo rời, cầm lấy rồi bắt đầu nghiên cứu.
Nàng đang xem thì đột nhiên Tuyên Viên Tôn giả hỏi: “Ngươi nhìn trận bàn đó làm gì?”
Huyết Phệ Hoàn thầm nghĩ, bị bắt quả tang rồi chứ gì?!
Ta mặt dày vậy mà cũng thấy xấu hổ thay!
Không ngờ, Phượng Khê lại rất tự nhiên nói:
“Tôn giả, con chỉ cảm thấy cho dù tốc độ tháo dỡ của con rối có nhanh đến đâu cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu có thể giảm tỷ lệ phế phẩm của mây đưa đón thì tốt quá!
Vì vậy, con muốn xem xem trận bàn của những chiếc mây đưa đón phế liệu này rốt cuộc có vấn đề gì.”
Nói đến đây, nàng có chút ngượng ngùng nói:
“Con biết mình hơi tự phụ, nhưng chỉ là muốn thử sức thôi ạ.”
Tuyên Viên Tôn giả thầm nghĩ, ngươi đúng là quá không biết tự lượng sức mình!
Bất quá, người trẻ tuổi có khí phách cũng là chuyện tốt.
Vì vậy, ông cũng không ngăn cản.
Phượng Khê thấy mình đã qua mặt được, vội vàng tiếp tục nghiên cứu trận bàn trong tay.
Nàng nhanh chóng phát hiện trên trận bàn có vài chỗ đứt gãy. Theo lý mà nói, nếu đứt gãy lúc khắc hoa văn thì sẽ không đưa vào lò luyện khí.
Vậy chỉ có một khả năng, lúc khắc hoa văn thì vẫn tốt, nhưng sau khi đưa vào lò luyện khí thì lại bị đứt gãy.
Tại sao lại như vậy?
Huyết Phệ Hoàn bĩu môi:
“Việc này còn không đơn giản sao?! Cho thấy lúc khắc hoa văn thì việc truyền dẫn linh lực không đều. Bên ngoài thì nhìn không ra gì, nhưng một khi đưa vào lò luyện khí, bị linh lực cường đại nung chảy ép ch/ặt, chỗ linh lực yếu sẽ bị đứt gãy thôi!”
Phượng Khê cảm thấy rất có lý, gia gia tiện nghi tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng cũng quả thực có vốn để kiêu ngạo.
Sau khi Phượng Khê nói phát hiện của mình cho Tuyên Viên Tôn giả, ông ta không khỏi kinh ngạc.
Không phải là ông ta không biết những điều này, mà là ông ta không ngờ Phượng Khê chỉ xem một lát đã phát hiện ra vấn đề.
“Ngươi nói chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại. Nhưng có một số trận bàn linh lực truyền dẫn rất đều, nhưng vẫn thất bại.
Bao nhiêu năm nay, chúng ta cũng chưa tìm ra rốt cuộc là vì sao.”
Phượng Khê bèn hỏi: “Ngài có trận bàn thất bại loại này không? Có thể cho con xem được không ạ?”
Tuyên Viên Tôn giả dù cho rằng Phượng Khê xem cũng vô ích, nhưng vẫn lấy ra một trận bàn từ trong nhẫn trữ vật đưa cho nàng.
Trận bàn này chính là cái mà hôm trước ông luyện chế thất bại. editor: bemeobosua. Rõ ràng linh lực truyền dẫn rất đều, luyện chế xong hoa văn cũng nguyên vẹn, nhưng lại thất bại, thật là qu/ỷ qu/ái!
Phượng Khê nhận lấy trận bàn, bắt đầu cùng Huyết Phệ Hoàn nghiên cứu.
Đáng tiếc, hai ông cháu xem nửa ngày cũng không nhìn ra manh mối gì.
Đột nhiên, Liễu Thống soái nói: “Nếu trận bàn không có vấn đề, vậy có lẽ vấn đề nằm ở khâu khác.”
Một lời tỉnh mộng!
Phượng Khê lập tức hỏi Tuyên Viên Tôn giả về quy trình luyện chế mây đưa đón.
Tuyên Viên Tôn giả lập tức nói:
“Phương pháp luyện chế mây đưa đón là bí mật của Đoạn Hỏa Đường, vì vậy…”
Chưa đợi ông nói xong, Phượng Khê vội nói:
“Là con đường đột. Con chỉ nghĩ nếu trận bàn không có vấn đề, có lẽ là ở các khâu khác đã xảy ra vấn đề.”
Tuyên Viên Tôn giả hơi sững người, nhưng sau khi hồi tưởng lại quy trình, ông cảm thấy mỗi lần đều làm theo từng bước, các khâu khác không thể xảy ra vấn đề.
Vì vậy, ông đã bỏ chuyện này ra sau đầu.
Phượng Khê lúc này cũng chợt nhận ra một vấn đề, cho dù nàng có học được hoa văn của trận bàn mây đưa đón, vẫn không thể luyện chế ra mây đưa đón.
Bởi vì nàng không biết các quy trình phía sau là gì!
Ơ?
Có rồi!
Nghe nói lò luyện khí của Đoạn Hỏa Đường đều đặt ở một quảng trường nhỏ, nàng hoàn toàn có thể nhân lúc mượn lò luyện khí để học lén…
Nếu Tuyên Viên Tôn giả biết ý nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ cho là nàng đang mơ tưởng hão huyền.
Nếu chỉ nhìn ở bên cạnh mà học được, thì cũng sẽ không đến mức chỉ có người của Đoạn Hỏa Đường mới luyện chế ra mây đưa đón.
Hai ngày tiếp theo, Phượng Khê sau giờ học đều đến giúp Tuyên Viên Tôn giả, không hề nhắc đến chuyện mượn lò luyện khí.
Đợi đến khi độ hảo cảm đủ cao, Phượng Khê mới đề xuất muốn đem cánh tay của Cửu Điều luyện chế lại một chút.
Tuyên Viên Tôn giả vui vẻ đồng ý.
Ông còn đặc biệt phái một đệ tử dẫn Phượng Khê đến quảng trường luyện khí.
Trên quảng trường có tổng cộng chín lò luyện khí, trong đó tám lò đều có người đang sử dụng, chỉ có lò ở góc Tây Bắc là trống.
Phượng Khê vừa định sử dụng thì đệ tử dẫn đường nói:
“Cái lò luyện khí này hơi kỳ lạ, tốt nhất đừng dùng, bằng không ngày mai lại đến nhé!”
Phượng Khê tò mò hỏi: “Kỳ lạ như thế nào ạ?”
Đệ tử kia hạ giọng nói: “Tỷ lệ thành công của lò luyện khí này rất thấp, luyện chế trăm lần may ra mới thành công một lần. Có người nói có lẽ nó bị ng/uyền r/ủa.”
Phượng Khê bật cười!
“Vị sư huynh này, chúng ta là tu tiên giả, không thể mê tín như vậy!”
Đệ tử kia: “…”
Thấy Phượng Khê kiên quyết muốn dùng lò luyện khí đó, hắn cũng lười khuyên nữa, muốn dùng thì dùng, dù gì cũng lãng phí chút vật liệu thôi.
Phượng Khê đi đến gần lò luyện khí, tháo cánh tay của Cửu Điều ra, ném vào bên trong, rồi bật công tắc địa hỏa.
Sau đó, nàng lấy ra một cuốn sách bắt đầu lật xem, vừa xem vừa kết ấn.
Đệ tử dẫn đường cho nàng: “…”
Học cấp tốc à?
Ngươi rốt cuộc có biết luyện khí không?
Hơn nữa, trước khi luyện chế không phải nên đ/ập và định hình sao? Cứ thế mà ném vào à?
Hắn càng xem càng thấy khó chịu, liền tìm cái cớ rời đi.
Dù sao Tuyên Viên Tôn giả chỉ bảo dẫn đường, không nói phải ở lại đây.
Hắn nào biết, Phượng Khê làm vậy chỉ là cái cớ, đợi hắn đi rồi, mắt nàng liền sáng rực, bắt đầu lén nhìn các luyện khí sư khác luyện chế.
Không khéo thế nào, những luyện khí sư này đều đang luyện chế mây đưa đón, nàng cuối cùng cũng được xem đã mắt!
Nàng giống như con chồn trong vườn dưa, chỗ này c/ắn một miếng, chỗ kia c/ắn một miếng, chắp vá lại, sớm muộn gì cũng ăn được cả quả dưa! =)))
