Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 2004

Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:54

2004. Có Muốn Làm Một Phi Vụ Lớn Không?

Phượng Khê liếc thấy hành động của Thẩm Chỉ Lan, bĩu môi, nhưng cũng lười vạch trần nàng ta. Sở dĩ nàng vỗ nàng ta đầu tiên, lý do rất đơn giản, lấy nàng ta làm thí nghiệm mà! Nếu không lỡ vỗ trúng người khác, đặc biệt là Ngũ Sư huynh của nàng, có vấn đề gì thì sao?! Quân Văn thấy hành động của Thẩm Chỉ Lan, cũng vội vàng giấu vài khối linh thạch cực phẩm vào túi áo.

Hắn ta không khỏi tự kiểm điểm! Tiểu sư muội nghĩ ra được, tại sao hắn ta lại không nghĩ ra? Nói cho cùng vẫn là không có ý thức lo xa! Nghĩ đến đây, hắn ta lại nhét thêm mấy lọ đan d.ư.ợ.c và vài tấm linh phù vào túi áo. Tuy hơi nặng, nhưng lại rất an toàn. Đợi Phàn Lập Chí bọn họ giải khai phong tỏa thần thức xong, cũng bắt chước làm theo, nhao nhao biến túi áo thành bách bảo nang.

Phượng Khê nhìn mà còn thấy sợ túi áo của họ bị rách ra giùm! Khi nàng ta đang cạn lời, đột nhiên xuất hiện vài con yêu lang, không những gầm gừ mà còn không ngừng chảy nước dãi. Phượng Khê kêu lên một tiếng: 

“Sói! Là sói! Đáng sợ quá! Sắp dọa c/hết ta rồi!”

Quân Văn vội vàng theo kịp: “Minh Nhất, đừng sợ, ta đến bảo vệ muội! Các ngươi đến ăn ta đi, đừng ăn nàng ấy!”

Những người khác: “…”

Hai người diễn hơi quá rồi đó! Tuy nhiên, thấy ánh mắt cảnh cáo của Phượng Khê, đành phải hùa theo diễn. Trong chốc lát, tiếng khóc than, tiếng kêu t.h.ả.m thiết liên tục vang lên. Thẩm Chỉ Lan cảm thấy quá mất mặt, nên không lên tiếng, dù sao nhiều người như vậy cũng không thiếu mình nàng.

Kết quả, cái đồ thiếu đức Phượng Khê, dùng d/ao g/ăm chọc nàng ta! Nàng ta kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết, còn chân thật hơn những người khác! Thẩm Chỉ Lan gần như muốn tức c/hết! Nếu không phải lý trí bảo cho nàng ta biết, bây giờ không thể trở mặt với Liễu Yểu Điệu, nàng ta h/ận không thể b/óp c/hết đối phương.

Phong Giáo Úy nghe thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết của mọi người thì yên tâm. Phải thế chứ! Đây mới là hiệu quả mà hắn ta dự tính! Một lúc sau, hắn ta nghe thấy ả Liễu Yểu Điệu kia kêu thảm:

“A! Chân ta! Đầu gối ta! Xư/ơng hông ta đều bị sói ăn rồi!”

“Con sói ch/ết t/iệt! Đừng c/ắn đầu ta! Ta còn chưa sống đủ!”

“Ngươi muốn c/ắn thì đi c/ắn Minh Lục, nàng ta nhiều t/hịt!”

Ngay sau đó, những người khác cũng phát ra tiếng kêu gào như heo bị ch/ọc t/iết. Phong Giáo Úy vô cùng đắc ý! Yêu lang là Ảo Thú, cái mà Liễu Yểu Điệu và họ nghĩ là bị c/ắn đ/ứt chân chỉ là ảo giác. Xem ra mấy người này sau khi thần thức bị phong tỏa, rất dễ bị ảo cảnh cuốn vào. Cái gọi là thiên chi kiêu tử cũng chỉ đến thế!

U Linh Vệ và Ám Ngũ lại bị bọn họ thu phục, đúng là đồ vô dụng! Điều hắn ta không biết là, những Ảo Thú yêu lang đó đã bị Phượng Khê và họ phong tỏa rồi. Còn tiếng sói tru chẳng qua là do Phượng Khê dùng Lưu Âm Thạch ghi lại mà thôi. Sở dĩ Phượng Khê không đ/ánh tan yêu lang là sợ bị người bên ngoài phát hiện, như vậy mới có thể tiếp tục làm tê liệt họ.

Nàng ta có một ý tưởng táo bạo. Sau khi mở Trận Bàn cách ly, nàng ta lấy giấy bút ra viết một dòng chữ:

“Có muốn làm một phi vụ lớn không?”

Phàn Lập Chí và những người khác vừa kêu t.h.ả.m thiết vừa nhìn nàng ta với vẻ mặt đầy dấu hỏi.

“Làm gì?”

“Làm thế nào?”

Phượng Khê nhanh chóng viết trên giấy:

“Lúc nãy khi bị nhốt vào, ta đã nhớ được pháp ấn mở Triết Tích Quật của tên Ảnh Vệ đó, chỉ thiếu mỗi ngọc bài.”

Thẩm Chỉ Lan không khỏi trợn trắng mắt, nói nãy giờ chẳng phải vô ích sao?! Ngươi còn có thể biến ra ngọc bài chắc?! Phượng Khê dường như đoán được suy nghĩ của nàng ta, tiếp tục viết trên giấy:

“Tuy chúng ta không có ngọc bài, nhưng chúng ta có Ảo Thú yêu lang. Ngọc bài và trận bàn đồng nguyên, mà Ảo Thú yêu lang cũng đồng nguyên với trận bàn của Triết Tích Quật, dùng chúng chắc chắn có thể thay thế ngọc bài.”

Thẩm Chỉ Lan: ???!!!

Những người khác: ???!!!

Phàn Lập Chí và họ đều muốn quỳ xuống mà xem! Đầu đội trưởng này có phải đầu người không? Sao lúc nào cũng nghĩ ra những ý tưởng không giống người thường? Thẩm Chỉ Lan giật lấy bút từ tay Phượng Khê, viết lên đó:

“Ngươi định thu phục những Ảo Thú yêu lang đó bằng cách nào? Chúng là Ảo Thú được sinh ra từ trận pháp, cách ngươi đối phó yêu thú đầm lầy không có tác dụng đâu.”

Phượng Khê viết mười chữ bay bổng: “Dùng tình cảm lay động, dùng lý lẽ thuyết phục!”

Thẩm Chỉ Lan: “…”

Ngươi muốn nói chuyện tình cảm, giảng đạo lý với một đám Ảo Thú? Ta thấy ngươi bị đ/iên rồi! Lúc này, Quân Văn viết trên giấy: “Làm một phi vụ lớn là chỉ gì?”

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, đúng vậy, Liễu Yểu Điệu nói làm một phi vụ lớn, chẳng lẽ chỉ là trốn thoát? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Khê lóe lên một nụ cười gian xảo, muốn viết chữ, lại thấy chữ quá nhiều.

Thế là, viết trên giấy: “Các ngươi phóng thần thức ra ngoài, ta cho các ngươi một bất ngờ!”

Mọi người không hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Rồi, liền “nghe” thấy giọng nói của Phượng Khê:

“Này? Minh Nhị đến Minh Thập đều có thể nghe thấy ta nói không?”

Thường Hành Giản suýt nữa ngồi phịch xuống đất, Liễu Yểu Điệu quả thực không phải người! Nàng ta làm thế nào? Trong lòng Thẩm Chỉ Lan càng thêm ghen tị và h/ận, nàng ta cảm thấy từng sợi tóc của Liễu Yểu Điệu đều đang khoe khoang với nàng ta!

Phượng Khê lúc này không có thời gian để ý đến nàng ta, thấy mọi người gật đầu, mới “nói”:

“Lúc vào Phong Bộ, ta nghe thấy có người bàn luận nói ngày mai sẽ đổi gác lớn, chắc chắn những người ở Triết Tích Quật này cũng sẽ đổi gác. Đợi chúng ta ra ngoài sẽ chuốc cho tên Ảnh Vệ canh gác uống Hôn Thụy Đan rồi ném vào đây, sau đó để Ảo Thú yêu lang phối hợp một chút, hoàn toàn có thể tranh thủ thời gian hành động cho chúng ta. Chúng ta lợi dụng khoảng thời gian này làm cho Phong Bộ hắn ta long trời lở đất!”

Phàn Lập Chí và những người khác: ???!!!

Phi vụ này thật sự lớn nha! Nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy m/áu nóng sục sôi vậy? Ngay cả Thẩm Chỉ Lan cũng vứt bỏ sự ghen tị và h/ận th/ù với Phượng Khê sang một bên, trong mắt tràn đầy khao khát lập công lớn! Phượng Khê rất hài lòng về điều này!

Có dã tâm mới làm nên việc lớn! editor: bemeobosua. Phượng Khê thấy bọn họ không có ý kiến, việc còn lại là thu phục Ảo Thú yêu lang. Nàng ta bảo Phàn Lập Chí và họ tiếp tục la hét khóc lóc, rồi đến gần những con yêu lang đó. Sau khi mở Trận Bàn cách ly, nàng ta nói với những yêu lang đó:

“Các ngươi biết tại sao ta không g/iết các ngươi không? Vì các ngươi và chúng ta đều là n/ạn n/hân bị người ta l/ừa g/ạt! Chúng ta thì khỏi nói, trở thành t/ù nhân của người ta, bị người ta ch/à đạ/p tôn nghiêm. Còn các ngươi thì sao? Còn t.h.ả.m hơn chúng ta! Sinh mệnh của các ngươi chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, hoàn toàn bị người ta thao túng, chỉ là công cụ của người ta mà thôi! Ta cảm thấy uất ức thay cho các ngươi! Đến thế gian này một lần, không để lại chút dấu ấn nào, thậm chí còn không bằng người ta đ/ánh rắm, ít nhất còn để lại mùi hôi…”   =))))

Phượng Khê lải nhải một hồi lâu, những yêu lang đó không có phản ứng gì. Một mặt là bị phong tỏa, mặt khác hình như căn bản không hiểu Phượng Khê đang nói gì.

Liễu Thống Soái có chút hả hê: “Tiểu Khê, ta thấy con đừng tốn sức nữa, những yêu lang này căn bản không có linh trí, con làm vậy chẳng khác nào đàn gảy tai trâu!”

Phượng Khê cũng nhận ra nàng ta đã đ/ánh giá quá cao những yêu lang này! Nhưng như vậy cũng tốt, trực tiếp bắt một con ấn “dấu chân” là được. Đúng! Cứ làm vậy đi!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.