Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 185

Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:30

“Sao vậy?” Đậu Côn Lâm tắt chiếc điện thoại đang đọc sách đi, quay lại thấy Ôn Dữu Nịnh và con hổ đang mắt to trừng mắt nhỏ, không hề nhúc nhích. Anh ta không khỏi ngơ ngác, “Làm gì vậy?”

Con hổ đang đặt móng vuốt lên mặt, nghe thấy tiếng động liền định quay người, móng vuốt theo bản năng buông ra đặt xuống đất, nhưng vừa buông ra thì chiếc kính liền trượt xuống, nó vội vàng giơ móng vuốt lên, lại ấn trở về.

Lần này nó không dám buông móng vuốt, con hổ nhảy lò cò tại chỗ một vòng, hướng về phía Đậu Côn Lâm, “Gàoooo!”

Mau tới đây!

“Hả?” Đậu Côn Lâm không hiểu ý của con hổ, ánh mắt hướng về phía Ôn Dữu Nịnh cầu cứu.

Ôn Dữu Nịnh phiên dịch: “Nó muốn anh giúp nó tháo kính xuống. Nhưng tốt nhất là đừng…”

“Ha, chuyện này có gì mà do dự, A Nặc khó khăn lắm mới có chuyện cầu đến tôi.” Con hổ giao việc này cho anh ta, đó là sự thân mật, là sự tin tưởng. Đậu Côn Lâm vui vẻ giơ tay lên, lần lượt nắm lấy hai bên gọng kính, “Tháo kính là chuyện nhỏ, tôi rất vui lòng giúp đỡ! Hì hì, gọng kính này cảm giác không tồi nha, sờ sờ… Này, này này, không đúng, không đúng rồi.”

Lời khen ngợi dần tắt ngấm khi chiếc gọng kính được tháo hoàn toàn ra, thay vào đó là một âm cuối ngày càng cao vút.

Đậu Côn Lâm nhìn chiếc gọng kính bị gãy làm đôi từ chính giữa, mỗi tay cầm một nửa, chập lại với nhau, chỗ gãy khít khao không một kẽ hở.

“…”

Thôi xong.

“Gầmmmmm!”

Con hổ gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó là những tiếng rên rỉ không ngớt, nó nghiêng đầu cọ vào vai Ôn Dữu Nịnh, “Gàoooo!”

Hỏng rồi!

Bị anh làm hỏng rồi!

Quá đáng! Sao lại có thể như vậy!

Tiếng lòng: ‘He he.’

【 Hư quá đi, nhưng tôi thích a a a. 】

【 Hổ: Xem ai kìa! Hóa ra là người đổ vỏ cho mình. 】

“Cái đồ xấu xa nhà mày… thật là hư quá đi.” Ôn Dữu Nịnh véo véo khuôn mặt mềm mại của con hổ, nó nhe răng ra, nhưng vẻ mặt lại vô cùng đắc ý.

“Không phải tôi làm đâu, tôi còn chưa dùng sức mà.” Đậu Côn Lâm cầm vật chứng để tự bào chữa, lúc này anh ta mới hiểu lời Ôn Dữu Nịnh vừa nói có ý gì. Cái mưu mẹo nhỏ của A Nặc, tất cả đều dùng lên người anh ta, “Nó vu oan cho tôi!”

“Ha ha ha ha! Tiểu Lâm, anh sao thế!” Tiền Nặc xem đã hiểu nhưng giả vờ không hiểu, hùa vào trêu chọc, “Cô Ôn vừa mới bóc hàng, kiểm tra một lần rồi mang qua, nhanh như vậy đã bị anh làm hỏng rồi, thật là! Đúng là không coi tâm huyết của cô Ôn ra gì.”

“Này, không phải. Cô cũng đừng nói linh tinh nữa.” Rõ ràng sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng Đậu Côn Lâm lại có cảm giác không thể chối cãi, lại nhìn con hổ đang dính lấy Ôn Dữu Nịnh rên rỉ làm nũng, “Mày đừng có diễn nữa, mày đã bị cô Ôn nhìn thấu rồi.”

【 Sao nào, làm hỏng đồ của A Nặc, còn muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của A Nặc và cô Ôn đúng không? 】

【 Đồ vật hỏng trong tay anh, anh cứ nhận đi ha ha ha. 】

【 Thông minh quá đi mất, dì thơm thơm thơm, ôm đầu cắn tai con huhu, giả vờ oan ức làm nũng dễ thương quá. 】

【 Hỏi: Ngôn ngữ cơ thể của hổ biểu đạt điều gì? Đáp: Nỗi nhớ nhà. 】

【 Cái này không chê được, đây là thật sự đã đi học. 】

Con hổ mặc kệ, “Gàoooo!”

Hỏng rồi!

Đền đi!

Không đền thì không dậy.

Con hổ lăn qua lăn lại, sắp làm cho mảng cỏ dưới chân Ôn Dữu Nịnh bị đè bẹp dí.

“Được rồi, đừng lăn lộn nữa.” Ôn Dữu Nịnh vỗ vào con hổ đang nằm ngửa bốn chân chổng lên trời. “Để tôi hỏi cửa hàng xem có sửa được không.”

“Grừ!” Con hổ lật người đứng dậy.

Được!

Đầu lưỡi Đậu Côn Lâm đẩy vào má, hơi thở ngày một nặng nề. “Chắc chắn là mày làm hỏng, rồi cố ý tìm tao, để tao giúp mày tháo ra!”

Anh ta đã nói rồi mà, A Nặc từ khi trưởng thành, khi nào lại chủ động như vậy.

Cũng chỉ có lần trước khi Ôn Dữu Nịnh rời đi, A Nặc mới quấn lấy anh ta muốn đi ra ngoài, nhưng sau khi bị từ chối thì nó lại trở về như cũ.

Cứ tưởng hôm nay là cơ hội tốt để bồi đắp tình cảm với A Nặc, không ngờ a!

Nhân viên chăn nuôi hết lòng với mày, còn mày thì lại chơi trò đấu trí với nhân viên chăn nuôi!

Đậu Côn Lâm vỗ đùi bôm bốp. “Chẳng lẽ chúng ta không phải là anh em tốt nhất sao?”

“Grừ!” Con hổ sốt ruột chạy tới.

Đậu Côn Lâm thấy vậy liền vui vẻ. “A Nặc!” Giọng nói tràn đầy thâm tình. “Anh biết ngay là mày vẫn quan tâm đến anh mà! Anh em chúng ta mãi mãi… Này, mày làm gì vậy?”

“Grừ,” con hổ hờ hững đáp lại, ngoạm lấy chiếc gọng kính trên tay anh ta, lùi lại hai bước, rồi cắn chặt lại để ngoạm nốt bên kia.

Đậu Côn Lâm: “???”

【 Ha ha ha, biểu cảm ngơ ngác của nhân viên chăn nuôi thật sự muốn cười c.h.ế.t tôi. 】

【 Hổ: Vỗ đùi thì vỗ đùi, nhưng đừng làm hỏng gọng kính bảo bối của ta. 】

Lòng bàn tay trống không của Đậu Côn Lâm đưa ra phía trước, rồi lại nhìn con hổ đang ngoạm gọng kính bỏ chạy, anh ta tức đến bật cười.

Con hổ đưa chiếc gọng kính bị gãy làm đôi đến tay Ôn Dữu Nịnh. “Grừ.”

Ôn Dữu Nịnh đưa chiếc gọng kính nhỏ cho nó. “Cầm cái này chơi tạm đi.”

Chiếc kính cô đeo vừa vặn, nhưng đối với con hổ thì quá nhỏ, cho dù chỉ đeo một nửa, cũng là che được mắt trái thì không che được mắt phải, chỉ có thể nghịch chơi thôi.

Con hổ nghịch chiếc gọng kính còn chưa to bằng móng vuốt của mình, nằm sấp trên mặt đất dùng mũi húc, cố gắng đeo lên mặt.

Ôn Dữu Nịnh chụp lại chiếc gọng bị hỏng, gửi ảnh cho cửa hàng. 【 Hỏng thành ra thế này, còn sửa được không? 】

Nhân viên CSKH trả lời rất nhanh: 【 Giao hàng bạo lực vậy sao? Không nên đâu, sao lại có thể gãy hoàn toàn như vậy. 】

Ôn Dữu Nịnh thầm nghĩ, không, bạo lực chính là con hổ.

【 Không phải do giao hàng, là do tôi không cẩn thận làm hỏng. Có sửa được không? 】

Nhân viên CSKH không hiểu, chỉ nghĩ rằng khách hàng mua về làm thí nghiệm kiểm tra độ bền của vật liệu nên mới làm hỏng, dù sao trên mạng cũng có không ít người đánh giá như vậy, bèn lịch sự trả lời: 【 Có thể ạ, anh/chị có thể thử dùng keo 502 hoặc keo dán để dán lại. Nếu muốn sửa chữa tinh xảo hơn, có thể gửi lại theo địa chỉ giao hàng, nhưng chúng tôi sẽ thu phí tương ứng. 】

Ôn Dữu Nịnh: 【 Được. 】

Với sức của con hổ, làm hỏng được một lần thì sẽ làm hỏng được lần thứ hai, keo bình thường dán lại sợ không chắc chắn.

Gửi chiếc gọng kính này về sửa, Ôn Dữu Nịnh liền đặt thêm hai đơn khác màu nữa, định bụng khi hàng về sẽ cho con hổ thay đổi.

Trước đây chỉ mua một cái, là không ngờ gọng kính lại không bền như vậy.

Chủ cửa hàng quảng cáo là vật liệu công nghệ mới, tuyên bố có thể chống lại cả xe cán qua, video quảng cáo cũng thật sự là bị một chiếc ô tô nhỏ cán qua mà không hỏng. Ôn Dữu Nịnh cứ tưởng rất chắc chắn, kết quả… đeo lên mặt con hổ được bao lâu, đã gãy làm đôi một cách giòn tan.

Hỏng một cái, sau này con hổ đeo gọng kính cũng sẽ có ý thức kiểm soát lực hơn.

Chuẩn bị thêm vài cái, đổi màu đổi tâm trạng.

“Được rồi.” Nói chuyện xong với cửa hàng, hẹn shipper đến lấy hàng, Ôn Dữu Nịnh nói: “Cái này tôi mang về, đợi cái mới giao đến rồi đưa cho mày.”

“Gàoooo!” Đuôi con hổ vểnh cao lên, cọ cọ vào người Ôn Dữu Nịnh.

Đậu Côn Lâm ngồi xổm gần đó, đưa tay ra vớt lấy đuôi con hổ: “Đừng chỉ làm nũng với cô Ôn chứ, mày thích kính, anh cũng có thể mua cho mày mà. Dỗ anh đi, anh trả mấy tháng lương cũng được.”

Ánh mắt con hổ lướt qua anh ta, đầu đuôi khẽ động, né tránh tay của Đậu Côn Lâm. “Grừ…”

Tình muộn còn thua cả cỏ dại…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.