Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 320

Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:38

“Vậy còn vẻ mệt mỏi…” Phúc Khí Tràn Đầy nắm lấy tai con chó, nó còn chẳng thèm giãy giụa.

“ô,”

Khó chịu thật gâu.

‘Yên lặng một lát không được à? Gâu không thèm chấp ngươi.’

Ôn Dữu Nịnh: “Béo nên lười cử động. Thêm vào đó là không muốn để ý đến anh.”

Chú chó lạp xưởng nhướn mi, hừ một tiếng rất nhẹ qua mũi.

‘Nói đúng.’

— Đã lười đến mức không thèm đáp lại.

Nếu không phải bị véo nọng cằm đau quá, có lẽ chú chó lạp xưởng lười đến mức không thèm kêu.

“Tôi, cái này…” Phúc Khí Tràn Đầy không hiểu, “Nhưng tôi đã tìm trên mạng…”

“Mô tả triệu chứng trên mạng không chính xác đâu, lên mạng khám bệnh thì khởi điểm đã là ung thư rồi. Đừng nói là tìm cho động vật, tìm cho người cũng vậy thôi, đau ở đâu thì là ung thư ở đó.” Ôn Dữu Nịnh gắp một đũa phi lê cá, “Nếu không yên tâm thì đến bệnh viện thú y uy tín làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, việc cấp bách bây giờ là giảm béo.”

Người ba không chịu nghe nói chó cưng nhà mình béo, “Không béo, thật đấy, đây là thể hình bình thường của một chú chó nhỏ.”

“ô,”

Đối với người cho mình cơm ăn áo mặc, chú chó lạp xưởng vẫn có chút phản ứng, ‘Nói đúng.’

Phúc Khí Tràn Đầy nhìn chú chó cưng béo đến không ra hình dạng, sắp bằng cả anh rồi, “Lúc con đưa nó về đã dặn rồi, ngoài thức ăn cho chó ra đừng cho nó ăn linh tinh. Ba chắc chắn không nghe lời con.”

Người ba thề thốt phủ nhận, “Ai nói.”

“gâu!”

Chính thế!

Ai nói?

‘Thức ăn cho chó cái thứ vô vị đó, nếu không phải ngươi cứ nhất quyết bảo ông cho gâu ăn, gâu mới không thèm ăn đâu.’

‘Ăn xong vịt quay rồi lại ăn thức ăn cho chó, gâu no căng cả bụng.’

“Anh cho nó ăn thức ăn cho chó sau bữa cơm à?” Ôn Dữu Nịnh ban đầu cũng hơi tò mò, thức ăn cho chó hãng nào mà chỉ ăn không cũng có thể béo thành như vậy.

【Hay thật, tôi cũng phải thốt lên là hay thật.】

【Thực sự là ăn bữa giảm cân trước hay sau bữa chính đây.】

【Quả nhiên, ông bà nuôi cháu nào cũng tròn vo mập mạp.】

【Cái khối thịt xệ xuống cổ ấy, nếu không nói là nọng cằm, tôi cũng tưởng là khối u thật.】

“gâu! gâu gừ!”

Bị vạch trần tâm tư ăn uống, chú chó lạp xưởng lập tức hết lười.

‘Đồ con người đáng ghét! Mau im miệng đi gâu gâu!’

‘Gâu hôm nay còn muốn ăn vịt quay nữa!’

“Hôm nay còn muốn ăn vịt quay à?” Ôn Dữu Nịnh nhướng mày, “Không được đâu nhé, giảm cân là chuyện cấp bách rồi.”

Chó lạp xưởng vốn chân ngắn, sau khi thừa cân sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tứ chi, nó thật sự không thể ăn thêm nữa.

“Sao con biết tối nay ta định làm ngỗng quay?” Người ba nghe xong liền kinh ngạc.

Phúc Khí Tràn Đầy ngửi ra được điều gì đó không ổn, “Ủa? Hôm nay con về nhà, tối còn phải đi tăng ca, sao ba không làm ngỗng quay buổi trưa?”

“Ha ha.” Người ba cười hai tiếng, “Ba thấy con to xác thế này rồi, cũng không cần phải tẩm bổ nữa.”

Phúc Khí Tràn Đầy: “…”

Đúng là cha ruột. Sấn ta không ở nhà, chuyên môn cấp cẩu làm thêm cơm đúng không. Ta hôm nay thế nào cũng phải đoạt nó một con ngỗng chân lại đi!

Phúc Khí Tràn Đầy xắn tay áo lên, “Không được, hôm nay mày phải về nhà với tao, giảm béo!”

“gâu!”

Cút đi! Ngươi cút đi cho gâu!

‘Gâu không thích nghe ngươi nói chuyện!’

Chú chó lạp xưởng tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của chủ nhân, nhảy xuống sô pha, ‘Không cho ăn cơm, gâu sẽ bỏ nhà ra đi!’

“Nhu Nhu? Nhu Nhu ơi…” Ông lão thương chó, vội chạy theo.

Dưới gầm ghế, một chiếc móng vuốt mèo màu trắng vươn ra, tát thẳng vào con ch.ó lạp xưởng vừa đi ngang qua, rồi tát thêm hai phát nữa vào ông lão đi theo sau.

“meo gừ!”

Ai cho phép ngươi vào địa bàn của mèo!?

‘Mèo ghét ngươi!’

Con mèo trắng tức giận xù lông, chui ra từ gầm ghế lườm anh.

“Cô Ôn không còn gì khác thì tôi cúp máy trước nhé.” Phúc Khí Tràn Đầy bị những thông tin tự tìm trên mạng dọa cho hết hồn, giờ lại nghe được sự thật từ Ôn Dữu Nịnh, vẫn còn hơi hoang mang.

Ôn Dữu Nịnh thấy trạng thái của con mèo trắng không ổn, vội nói: “Chờ chút, mèo nhà anh và ba anh có mâu thuẫn gì sao?”

“Hả?” Phúc Khí Tràn Đầy liếc nhìn con mèo trắng to, “Chắc không có đâu… À, hình như dạo này đúng là vậy, lúc tôi gọi video cho ba, nó toàn chui từ đâu ra tát ba tôi một cái.”

Phúc Khí Tràn Đầy kinh ngạc há miệng, “Không lẽ nó cũng béo quá sinh cáu, đánh ba tôi để trả thù?”

“meo!”

Nói bậy bạ! Mèo là hành hiệp trượng nghĩa!

‘Không biết đánh bài thì đừng đánh! Nhìn mà mèo tức!’

Ôn Dữu Nịnh hỏi: “Ba của anh thích đánh bài à?”

Phúc Khí Tràn Đầy gật đầu, “Người già ở quê ngày thường không có gì giải khuây, nên hay rủ mấy ông bà già trong thôn cùng đánh bài cho vui. Sao vậy cô? Mèo nhà tôi thật ra rất ngoan, thường hay nằm trên đùi ba tôi lúc ông đánh bài, chỉ là gần đây không biết sao, không nằm nữa mà còn rất hung dữ.”

“meo ô!” Con mèo trắng to lao tới trước điện thoại, tát một phát làm rơi điện thoại, rồi cũng nhảy xuống theo.

Này người! Mèo đang rất tức giận!

‘Tứ quý hai với đôi vua, mà ông lại xé ra thành sảnh ba cây hai mang một con vua để đánh!

‘Tức c.h.ế.t mèo gừ gừ gừ!’

Con mèo trắng to giương nanh múa vuốt, nhảy tưng tưng như lên đồng, tức đến nhe răng trợn mắt.

“Phụt, ha ha ha…” Ôn Dữu Nịnh nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười, “Đánh bài như vậy sao?”

“Gì vậy gì vậy?” Phúc Khí Tràn Đầy tò mò c.h.ế.t đi được.

Ôn Dữu Nịnh mắt cong cong: “Ba anh đánh bài đã xé hai quả b.o.m tấn ra để đánh sảnh ba mang một. Làm cho mèo tức giận. Nên nó mới đuổi đánh ba anh đấy.”

“Ha ha ha — thật không vậy?” Phúc Khí Tràn Đầy nghe xong cũng tự thấy buồn cười.

【Cái này có khác gì có tứ quý hai mà lại mang thêm đôi vua đi đánh lẻ không?】

【Aiya, đây không phải chuyên gia gỡ b.o.m sao.】

【Nơi nào có Ngọa Long, ắt có Phượng Sồ.】

【Chết tiệt, mèo còn biết chơi Đấu Địa Chủ hơn tôi!】

【Nếu là bài chắc thắng, mà đánh như vậy thì trách sao mèo không tức, tôi nghe thôi cũng thấy hơi bực rồi!】

Phúc Khí Tràn Đầy cười ha ha, “Ba anh còn có chiêu này nữa à?”

“Tại tôi mắt kém không nhìn rõ, có mấy lá bài dính vào nhau.” Ván bài đó rõ ràng vẫn còn in đậm trong trí nhớ của ông lão. Sau khi đánh ra sảnh ba mang hai, lúc mở bài ra, trên tay tự nhiên lại thừa ra mấy lá, huyết áp thấp suýt nữa thì thông lên não ngay lập tức. Khí huyết dâng trào trực tiếp biến thành cao huyết áp.

“Ông không cố ý đâu.” Ôn Dữu Nịnh đậy nắp hộp cơm lại.

Con mèo trắng to vểnh tai, “meo ô…”

Hừ! Thế tại sao không lấy lại!

‘Còn không cho mèo lấy!’

Đây mới là nguyên nhân chính khiến con mèo trắng to tức giận.

Ôn Dữu Nịnh nghiêm túc giải thích quy tắc cho chú mèo thông minh, “Bài đã đánh ra là bén rễ nảy mầm, không lấy lại được đâu nha.”

Xem bài nhiều thì có thể biết cách đánh, nhưng thường thì một ván bài sẽ không ai giảng lại quy tắc từ đầu đến cuối một cách đàng hoàng, mà dù có nói, quá rườm rà thì mèo con cũng không hiểu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.