Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 327
Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:39
rời mưa sẽ cuốn trôi đi một ít mùi hương.
Sữa Chua đã dầm mình trong mưa phùn, và trước khi cơn mưa lớn ập đến, nó đã tìm được con báo đốm rồi mang… à không, gọi? đuổi?… nói chung là đã đưa được nó về đây.
— “ha!”
Khi Ôn Dữu Nịnh cầm ô đi ra, con báo đốm chú ý thấy con người liền lập tức gầm gừ về phía cô.
‘Người và hổ?’
‘Sao lại có thể ở cùng nhau a a a?’
Nghe ra được, tiếng lòng của con báo vô cùng hoảng loạn. Có lẽ nó thật sự không thể hiểu nổi.
“Vào trong trước đi. Đừng ở ngoài dầm mưa nữa.” Ôn Dữu Nịnh cầm khăn lông lau nước cho Sữa Chua, rồi gọi một tiếng: “Con của ngươi ở trong đó, ngươi cũng vào đi.”
“gừ!”
Cút đi!
‘Ngươi đang nói cái gì kỳ quái vậy?’
‘Con của báo không ở nhà tại sao lại ở nhà hổ.’
‘Lừa báo cũng không ngốc đến thế đâu!’
Ôn Dữu Nịnh nghiêm túc nói: “Thật sự ở trong đó, ngươi ra ngoài đi săn quá lâu không về, chúng nó đói bụng nên chạy ra ngoài kiếm ăn.”
Con báo đốm đi qua đi lại trên cây, xoay tới xoay lui ở một chỗ hẹp, vẫn không tin lời Ôn Dữu Nịnh nói.
Thấy nó không có ý định đi xuống, Sữa Bò và Cà Phê từ hai phía trái phải thoăn thoắt leo lên cây, mục tiêu nhắm thẳng vào con báo đốm ở giữa.
Con báo đang do dự lúc này muốn lùi lại rõ ràng là không kịp, cách duy nhất để trốn thoát chính là — nhảy về phía trước.
Với độ cao và vị trí này, nó đáp xuống không lệch một li ngay trên bệ đá trước cửa hang.
“gừ, gừ…”
Từ cửa hang truyền đến tiếng kêu nho nhỏ của bầy báo con.
Con báo vừa chạm đất định quay đầu bỏ chạy, nhưng mới lao đi được vài bước đã phải khựng lại.
‘Quen tai.’
‘Tiếng kêu này quen tai.’
“Đó chính là con của ngươi.” Ôn Dữu Nịnh đưa Sữa Chua vào trong trước, vắt khô khăn rồi nói, “Sữa Bò, tới đây.”
Sữa Bò đứng trong bóng râm giũ lông, trận mưa cỡ này còn chưa đủ làm ướt lớp lông trong của hổ Hoa Nam, giũ một cái là chẳng còn lại bao nhiêu nước. Ôn Dữu Nịnh lấy khăn lông lau sạch cho nó từ đầu đến móng vuốt, “Không vào trong xem à?”
Con báo đốm có chút do dự, đó là hang ổ của hổ Hoa Nam. Mà còn là ba con! Đi vào chẳng phải là chịu c.h.ế.t sao?!
“gừ!”
Mẹ ơi!
‘Mẹ đến rồi!’
‘Là mẹ kìa gừ gừ!’
Bầy con bên trong ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền thi nhau ngẩng cổ kêu lên. Nếu không phải còn chưa biết đi, có lẽ chúng đã chạy ra đón mẹ rồi.
Trong lúc con báo đốm đang do dự, Cà Phê cũng đã lau khô người.
“Tới đây, tôi giúp ngươi lau một chút.” Ôn Dữu Nịnh vươn tay về phía con báo.
Con báo đốm liếc mắt nhìn vào trong, rồi cắn răng một cái, lặng lẽ đi tới.
“ư…”
Lông nó vẫn dựng đứng, xem ra bị hổ Hoa Nam dọa không nhẹ.
Con báo đứng ở cửa thò đầu vào, quan sát khắp nơi một lượt, thấy mấy con hổ Hoa Nam đều nằm ở một bên, không có ý định vùng lên làm hại mình, nó lúc này mới do dự bước vào.
“gừ!” Bầy báo con đã thấy mẹ, mấy con non còn chưa biết đi vững đã loạng choạng bò đi. Bốn cục bông vàng óng run rẩy, đứa đẩy đứa chen chạy về phía mẹ.
Thấy cảnh này, con báo đốm lập tức không còn bận tâm đến chuyện khác, mấy bước đã vọt tới, cúi đầu định l.i.ế.m con — toàn mùi hổ! Còn có một chút mùi của động vật khác, và cả mùi của con người!
Thế này có đúng không đây? Con báo hoang mang tột độ.
Bầy con vừa rồi uống sữa đã no, nhưng bây giờ thấy mẹ, chúng vẫn cố sức chen vào bụng nó.
Mẹ báo đốm chỉ do dự trong giây lát, Ôn Dữu Nịnh đã từ bên ngoài bước vào, cô bung chiếc ô đặt ở cửa, “Ngồi đi, đừng chắn cửa.”
Toàn bộ hang động cũng chỉ dựa vào chút ánh sáng le lói từ cửa. Livestream đều đã bật chế độ nhìn đêm, đủ để thấy trong hang tối đến mức nào.
Mẹ báo đốm cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh, cũng không dám nằm xuống cho con bú, chỉ dùng móng vuốt ôm lấy bầy con, cẩn thận ở một góc, đối mặt với ba con hổ Hoa Nam.
【Ba con!!! Lại có đến ba con hổ Hoa Nam a a a!】
【Hu hu, không thể tin vào mắt mình, tuyệt vời, đàn hổ Hoa Nam đã có quy mô ban đầu rồi.】
【Đây là báo đốm à?】
【Có phải báo đốm không thì không chắc, nhưng tôi chắc chắn con này không phải hổ Hoa Nam!】
【Chuyện gì vậy, cô Ôn vừa ra ngoài bắt báo đốm về à?】
…
“Là Sữa Chua tìm về đó.” Ôn Dữu Nịnh nhặt một con báo con giấu dưới thân nó, tranh thủ lúc này để dính thêm mùi của mẹ báo.
“ha!” Con báo duỗi móng vuốt định cào cô.
Nhưng vừa mới nhe răng, con hổ Hoa Nam đang nằm nhắm mắt dưỡng thần bỗng đứng dậy, động tác này lập tức dọa con báo phải ngậm miệng lại.
Con báo l.i.ế.m liếm mũi, không có ý định chống cự, ủy khuất nằm xuống.
“Nhặt được con non hoang dã mà dính mùi thì rất phiền phức, mọi người đừng học theo nhé.” Ôn Dữu Nịnh vừa nói vừa nhét bầy con vào chỗ.
【Báo đốm trông có vẻ nóng tính khó chọc, nhưng thực tế chỉ là trông hung dữ thôi, nó cũng không làm hại cô Ôn.】
【Chị ơi, đố chị thành ngữ ‘như hổ rình mồi’ có nghĩa là gì.】
【Nói thế mà cũng nói, đừng nói là báo đốm, cho bạn vào đó, ba con hổ Hoa Nam nhìn chằm chằm, bạn dám động không?】
Mẹ báo đốm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này nó cũng đã hiểu ra, tại sao bầy hổ này không đánh nhau với nó, mà lại vây bắt trên cây dưới đất, chỉ chừa một lối thoát để ép nó đi về phía này.
Ôn Dữu Nịnh đợi con báo dần bình tĩnh lại rồi hỏi: “Ngươi ra ngoài đi săn à?”
“ư…”
Ừ.
‘Không bắt được gì.’
‘Con nào con nấy đều quá ranh mãnh.’
Mẹ báo đốm nhắc đến chuyện đi săn, cái đuôi vẫy vẫy, có chút mất kiên nhẫn. Cũng có thể là nhớ lại chuyện xui xẻo lúc đi săn, khiến nó cảm thấy không vui.
“gừ!” Sữa Chua chen qua ngồi xổm bên cạnh Ôn Dữu Nịnh, đầu gác lên vai cô.
Con báo bị đồ ăn đánh.
“A?” Ôn Dữu Nịnh đoán con báo hẳn là đã gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, nên mới không thể kịp thời quay về. Nghe Sữa Chua nói vậy, rất có thể là lúc đi săn đã xảy ra xung đột với một đàn động vật khác.
Dù là động vật ăn cỏ không có sức chiến đấu, nhưng nếu chúng đoàn kết lại, báo đốm cũng khó mà chiếm được thế thượng phong.
Sữa Chua vẫy vẫy đuôi, ‘hổ cứu đó.’
“Cậu cứu nó ra à?” Ôn Dữu Nịnh vòng tay ôm đầu con hổ, “Giỏi vậy sao?”
Sữa Chua kiêu ngạo ngẩng đầu, đó là đương nhiên! Hổ lúc nào cũng rất lợi hại.
Ôn Dữu Nịnh nghĩ một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đầu Sữa Chua mất điểm tựa, nó lắc lắc đầu rồi lẽo đẽo đi theo.