Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 341
Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:39
“Ô!” Con báo tuyết không muốn nghe một chữ nào, lặng lẽ nhe răng về phía Ôn Dữu Nịnh.
Nhưng lúc này nó đang rúc vào lòng Vân Vũ Thi, chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ, Vân Vũ Thi đều có thể phát hiện.
Khi Vân Vũ Thi cúi đầu xuống, con báo tuyết nhanh chóng thu lại vẻ mặt, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại, dễ bắt nạt như thường lệ.
【 Xì, nhóc con này cũng có hai mặt đấy chứ. 】
【 Câu nói đó của cô Ôn có ý gì vậy? Cứu mạng — rốt cuộc trong lòng con báo tuyết đang nghĩ gì?! 】
【 Cho nên, việc nó bị cô lập là có nguyên nhân? 】
Vân Vũ Thi cũng ngơ ngác, “Cô Ôn? Tiểu Dã bị các con báo tuyết khác cô lập, tôi còn phải lên tiếng cho chúng nó sao?”
“Không phải cô lập, nói là trốn chạy thì đúng hơn.” Ôn Dữu Nịnh ngồi xổm xuống, suy tư nói: “Mấy con báo tuyết chỗ các cô tính cách tốt thật đấy.”
Vân Vũ Thi: “Hả?”
Ôn Dữu Nịnh đối diện với ánh mắt tức giận của con báo tuyết, cười nói: “Có một số con báo tuyết khi ngủ sẽ gối lên đuôi của chính mình, nhưng những ai từng ngủ gục trên bàn đều biết, đè lên cánh tay lâu sẽ khiến m.á.u không lưu thông, cánh tay sẽ trở nên tê cứng. Một khi cử động, cảm giác tê rần có thể làm người ta tỉnh ngủ ngay lập tức.”
Vân Vũ Thi gật gật đầu, thỉnh thoảng cô tăng ca buổi trưa ở văn phòng không có thời gian về nhà, cũng sẽ gục xuống bàn chợp mắt một lúc.
Nhưng mà… chuyện này thì có liên quan gì đến việc con báo tuyết bị cô lập?
Vân Vũ Thi hỏi: “Báo tuyết ngủ đè lên đuôi mình cũng sẽ bị tê sao?”
Ôn Dữu Nịnh búng tay một cái, “Đúng vậy, Tiểu Dã trước đây có lẽ toàn ngủ như thế, ngủ kiểu gì cũng bị tê. Vì thế nó đã nghĩ ra một cách, để ngủ mà đuôi không bị tê đến khó chịu…”
“Ngao ngao!” Con báo tuyết ngả bài không giả vờ nữa, hét lớn ‘câm miệng, câm miệng, không được nói nữa!’
Người xấu!
Ngươi là đồ con người xấu xa!
Lời của Ôn Dữu Nịnh bị tiếng kêu của báo tuyết cắt ngang.
Vân Vũ Thi ấn đầu Tiểu Dã vào lại lòng mình, ngẩng đầu hỏi: “Là cách gì vậy ạ?”
Ôn Dữu Nịnh: “Ngủ trên đuôi của con báo khác.”
Vân Vũ Thi: “…”
Bình luận: 【…? 】
【 Hay hay hay hay, thông minh thật chứ! 】
【 Thế mà cũng được à?! Sớm biết có cách này, hồi tiểu học giờ nghỉ trưa tôi đã mượn tay thằng bạn cùng bàn rồi! 】
【 Ha ha ha, thảo nào trước đây thân thiết lắm, giờ thì không chơi chung nữa, ngày nào mi cũng đè lên đuôi người ta ngủ! 】
【 Mấy con báo tuyết khác trong trung tâm cứu hộ: Hãy lên tiếng vì chúng tôi! 】
【 Phụt, cười c.h.ế.t mất, thế mà cũng không cắn, tâm tính của mấy con báo tuyết này tốt thật sự. 】
…
Những con báo tuyết được cứu hộ về trước khi được nuôi chung đều đã trải qua mấy ngày quan sát và thử nghiệm.
Một khi có dấu hiệu đánh nhau, sẽ có người ra can ngăn rồi bố trí riêng.
Cho nên, những con báo tuyết có thể nuôi chung trong một sân về cơ bản hoặc là bản tính không hiếu chiến, hoặc là do bị thương nên chúng không muốn đánh hay lười đánh.
Nếu đổi lại là những con báo tuyết hoang dã khác, đừng nói là mượn đuôi ngủ.
Tiểu Dã chỉ dám bén mảng lại gần thôi là đã bị một trận no đòn rồi.
Cũng chỉ dám giở trò với mấy con già yếu bệnh tật này thôi.
“Thế mà nó còn tỏ ra tủi thân lắm?” Vân Vũ Thi dùng hai tay nâng đầu con báo tuyết lên, nhìn bộ dạng nhe răng của nó, chỉ muốn hét lên một tiếng: ‘Mi tỉnh lại cho ta!’
“Ô,” con báo tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn.
Nhìn thấy thế lòng Vân Vũ Thi lại mềm nhũn, “Cái đó… đừng làm nũng, làm nũng cũng vô dụng thôi, ta nói cho mi biết, ta rất công bằng, không bao giờ thiên vị.”
【 Mấy con báo tuyết khác: ? Thật không vậy? 】
【 Ha ha ha, hãy giữ vững lập trường của cô. 】
【 Thưởng thêm bữa ăn cho mấy con báo tuyết kia đi! 】
“Thêm thêm thêm. Nhất định phải thêm, tôi sẽ trích lương của mình ra trợ cấp.” Vân Vũ Thi gật đầu, đúng là phải bồi thường cho tâm hồn bé bỏng của mấy con báo tuyết kia.
Hơn nữa, thói quen mượn đuôi của Tiểu Dã cũng phải sửa, họ phân tích ra tình hình sức khỏe và trạng thái trưởng thành của Tiểu Dã rất phù hợp để thả về tự nhiên.
Một chú báo tuyết khỏe mạnh không thể ở lại trạm cứu hộ mãi, hiện tại chưa thả về chỉ vì tuổi còn quá nhỏ.
Trong tình hình bình thường, báo tuyết hoang dã từ hai đến ba tuổi sẽ rời xa mẹ để tự mình bôn ba.
Nhưng tình hình của Tiểu Dã khá đặc biệt, nó được nhân viên cứu hộ nuôi lớn, không có báo tuyết nào dạy nó kỹ năng săn mồi. Đưa nó đến đây cũng là vì có nhiều báo tuyết, biết đâu có con nào đó chịu dạy nó săn mồi.
Chỉ là hiện tại, săn mồi có học được không thì chưa biết, nhưng dựa vào tốc độ mọi người trốn nó thì xem ra, cái đuôi chắc cũng đã bị nó gối lên gần hết rồi.
Vân Vũ Thi thở dài, nuôi báo thật khó.
Một con báo tuyết khác không biết từ lúc nào đã nhảy đến bên cạnh Ôn Dữu Nịnh, dí mũi vào người cô ngửi ngửi.
Ôn Dữu Nịnh giơ tay lên, con báo tuyết đột nhiên lùi lại rồi bắt đầu nhe răng, “Ha—” nhưng thấy cô không có ý định đuổi theo, động tác nhe răng khựng lại, có chút xấu hổ tự mình trở lại vẻ mặt ban đầu, rồi lại dí mũi vào cổ tay cô ngửi ngửi.
“Đuôi của báo tuyết là một đặc điểm mang tính biểu tượng.” Ôn Dữu Nịnh cúi đầu nhìn cái đuôi đang quấn lấy cẳng chân mình, còn to hơn đuôi của hổ Hoa Nam rất nhiều.
Triệu Tự Nghi nhìn mà ngây người, “Đây…? Đuôi của báo tuyết cũng có thể quấn như vậy sao?”
Hơn nữa — rõ ràng bề ngoài vẫn còn rất cẩn thận đánh giá và ngửi mùi, thế mà vừa cúi đầu một cái, cái đuôi đã quấn thành hình bánh quai chèo rồi!
Đúng là một con báo tuyết khẩu thị tâm phi.
Vân Vũ Thi cũng chú ý đến động tác của con báo tuyết, “Nó rất thích cô đấy, cô Ôn.”
Bề ngoài cảnh giác, nhưng nội tâm đã chỉ muốn cọ cọ dụi dụi vào Ôn Dữu Nịnh!
Là một nhân viên chăm sóc, cô cũng có thể nhìn ra được phần nào.
Ôn Dữu Nịnh sờ đầu con báo tuyết, lòng bàn tay cọ cọ giữa trán nó, con báo tuyết mấy lần ngẩng đầu, đuổi theo đầu ngón tay cô để ngửi.
“A ô…”
Báo tuyết không gầm rống như sư tử hay hổ, nhưng là vua của núi tuyết, một trong tam vương, sức chiến đấu của báo tuyết cũng không thể xem thường.
Chúng có thể khuất phục con mồi nặng gấp ba lần trọng lượng cơ thể mình.
Khi thể lực dồi dào, chúng còn dám tấn công cả đàn bò Tây Tạng để săn mồi.
Con báo tuyết này rất thân với Ôn Dữu Nịnh, đầu nó tựa vào vai cô, ‘Người tốt.’
‘Tên du côn chuyên đi ngủ trộm đuôi.’
‘Hư lắm.’
“Ngủ trộm đuôi? Vậy thì đúng là hư thật.” Ôn Dữu Nịnh sờ đầu con báo tuyết, “Không sao, sau này nó sẽ không trộm nữa đâu, cậu cứ yên tâm ngủ.”
“Mi còn nhân lúc người ta ngủ mà đi trộm—” Vân Vũ Thi cảm thấy có một loại ảo giác như nhà mình có đứa con bị mời phụ huynh, rồi cô bị lôi đến nghe người ta kể tội con mình.