Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 366

Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:40

【 Than khóc kiểu này có khác gì sắp phải cưa chân cho chuột đâu chứ. 】

【 Khác ở chỗ là anh ta không ra tay. 】

【 Chỉ cần dùng chút sức là lau sạch rồi mà! 】

Gió Bắc Lạnh Tận nhìn chằm chằm vào bình luận trong phòng livestream, rồi lại nhìn Ôn Dữu Nịnh, ánh mắt đảo quanh m.ô.n.g lung không tìm được điểm dừng.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Tôi, tôi thử một chút đã.” Gió Bắc Lạnh Tận đặt con hamster xuống, rồi rời khỏi màn hình một lúc.

Một lát sau, một tràng tiếng bước chân vang lên, Gió Bắc Lạnh Tận không xuất hiện lại trong khung hình, chỉ có bàn tay cầm khăn giấy, lau mắt cho con hamster một cách nhẹ nhàng ngay trước ống kính livestream.

“Chít—!” Cảm giác bị giấy ướt lau mắt không mấy dễ chịu, con hamster không quen liền hét lên chói tai.

“Được rồi, được rồi, xong ngay đây.” Gió Bắc Lạnh Tận gấp đôi tờ khăn giấy, rồi lau sang mắt còn lại.

Con hamster giãy giụa một hồi, khi tờ khăn giấy được lấy ra, vành mắt nó ướt sũng.

Nhưng dưới đôi mắt hoảng loạn bỗng mở to, con hamster ngơ ngác sững sờ — chuột nhìn thấy rồi!

“Chít?”

“Chít chít chít?!”

Con hamster không dám tin, giơ vuốt lên ôm lấy mặt mình, nhìn rõ quá!

Nhìn thấy lại thế giới bên ngoài, con hamster vui sướng cào cào móng vuốt trên bàn, tiếng kêu hưng phấn vang lên không ngớt.

Ôn Dữu Nịnh thấy nó kích động chạy loạn, liền nhắc nhở: “Bàn cao đấy, cẩn thận đừng ngã xuống.”

“Chít!” Con hamster phanh gấp một cái, quay đầu chạy về phía điện thoại, đứng dậy giơ cao chân trước cố với lên trên.

Này người!

Chuột nghe thấy người nói chuyện đó!

Từ góc nhìn của con hamster không thể thấy Ôn Dữu Nịnh, nhưng phòng livestream của Ôn Dữu Nịnh lại có thể thấy rõ con hamster nhỏ đang nhảy nhót, cô cười cười, “Ừm.”

“Đừng kích động như vậy, bình tĩnh lại đi.” Gió Bắc Lạnh Tận vốn còn đang rất lo lắng và tự trách, nhưng sau khi biết nguyên nhân hamster không mở được mắt là do ghèn dính lại, anh chỉ còn lại sự ngán ngẩm với chính mình và… buồn cười.

Quỷ mới biết lúc đó tại sao anh lại nghĩ ra nhiều chuyện khó hiểu như vậy!

Gió Bắc Lạnh Tận: “Cái đó, cô Ôn… Trà hoa cúc có cần phải cho uống đúng giờ đúng liều lượng như thuốc không ạ? Em pha sẵn rồi đặt vào bình nước của hamster có được không, hay là trực tiếp dùng trà hoa cúc thay nước uống hằng ngày.”

Ôn Dữu Nịnh nói: “Không cần pha, cứ cho nó ăn thẳng hoa cúc là được.”

Gió Bắc Lạnh Tận hiểu sai ý, tưởng là phải pha trà, nghe vậy vội vàng gật đầu nói: “À à, được ạ, em biết rồi. Tạm biệt cô Ôn. Nào chuột con, nói tạm biệt cô Ôn đi.”

“Chít!”

Chuột còn chưa nhìn thấy mà!

Gió Bắc Lạnh Tận không hiểu, nhưng nếu hamster đã lên tiếng, thì trong mắt anh, đó chính là đã nói ‘tạm biệt’.

Vì thế, Gió Bắc Lạnh Tận ngắt kết nối ngay lập tức.

Trong lúc kết nối, bàn tay đang vuốt lông của Ôn Dữu Nịnh vô thức dừng lại.

Con thiên nga Điểm Điểm đang nằm trên đùi Ôn Dữu Nịnh ngẩng cằm lên, “Pi…” một tiếng cực nhẹ.

“Hửm?” Ôn Dữu Nịnh cúi đầu, đối diện với ánh mắt của con thiên nga, cô bỗng bật cười thành tiếng, “Đây đây, vuốt lông, vuốt lông.”

Lúc Tiền Nặc cầm iPad quay lại, Ôn Dữu Nịnh đã sắp dỗ hai con thiên nga gò mũi ngủ rồi.

“Xin lỗi cô Ôn, em đến muộn, cái iPad kia trước đó cho đồng nghiệp mượn, lúc trả lại cho em họ không sạc, em phải sạc tạm một lúc, chắc là đủ dùng.” Tiền Nặc đi qua đưa iPad, “Em nghe họ nói có một con ch.ó chạy vào khu của chúng ta, cứ kéo em đi bắt chó, may mà em nhanh trí, nếu không lại bị bắt đi làm cu li rồi.”

Ôn Dữu Nịnh mở iPad, “Chó hoang à?”

“Không giống, nghe nói đã được tắm rửa sạch sẽ, chắc là chó vàng nhà nuôi, có một nhân viên của chúng tôi muốn nhận nuôi nó, nên mới rầm rộ đi bắt chó.” Tiền Nặc không tận mắt nhìn thấy cũng không nói chắc được, đều là nghe tin từ người khác.

Hơn nữa, để một con ch.ó nhỏ chạy loạn trong vườn bách thú cũng là một chuyện rất nguy hiểm.

Lây nhiễm chéo, lan truyền virus, cộng thêm việc vào nhầm khu vực và chạm trán với các loài động vật khác, dù là trường hợp nào cũng đều có nguy cơ rất cao.

“Bảo an còn tưởng nó đi theo chủ vào, kết quả vừa quay đầu lại, người vẫn còn đó mà chó đã chạy mất, hỏi ra mới biết không phải chó của vị du khách kia. Nhưng không sao, bây giờ đã tìm thấy rồi, Tiểu Ngô vẫn luôn đi theo.” Tiền Nặc đeo găng tay vào, “Cô Ôn, để em bắt thiên nga con lại đây cho cô nhé.”

Ôn Dữu Nịnh nói: “Được.”

Tiền Nặc đã thân với thiên nga gò mũi như vậy, quan hệ với mấy bé thiên nga con thường xuyên được cô cho ăn tự nhiên cũng không tệ.

“Lại đây nào, Tiểu Viên, Tiểu Cầu, Tiểu Khai.” Tiền Nặc vỗ vỗ tay — mỗi lần cho ăn cô đều làm động tác này, các bé thiên nga con đã quen.

Vào lúc này, dù trong tay Tiền Nặc cầm thứ gì, các bé thiên nga con cũng sẽ chạy về phía cô.

Quả nhiên, lần này cũng vậy.

“Pi!”

Ăn cơm, này người!

Trong nhận thức của thiên nga con, chỉ có người chúng thường xuyên nhìn thấy, và… những người khác.

Trước bữa ăn, mỗi bé thiên nga con đều dốc hết sức chạy, nhưng khi đến gần, nhận ra trong tay Tiền Nặc không phải là đồ ăn, chúng vừa kinh ngạc vừa thất vọng, không chút do dự quay đầu!

Vươn cả hai tay mà không bắt được con thiên nga con nào, Tiền Nặc: “…”

“Để tôi đi bắt cho.” Ôn Dữu Nịnh dùng lòng bàn tay nâng cằm Điểm Điểm, giả vờ muốn nhấc nó khỏi đùi mình.

“Pi—!” Điểm Điểm không chịu đi, nhắm mắt lại khẽ ngẩng đầu.

Lại đây.

Niệm Niệm như đã ngủ, không nhúc nhích, nhưng cũng cất tiếng kêu theo.

Ba con non vừa chạy đi nghe thấy tiếng của bố mẹ, quay đầu trao đổi ánh mắt với anh chị em bên cạnh, con ở giữa vì phải phối hợp với bên trái rồi lại phối hợp với bên phải, đầu cứ lắc qua lắc lại.

Thiếu chút nữa là lắc cho não đều cả lên.

Niệm Niệm: “Pi!”

Đàn thiên nga con lập tức ríu rít vẫy đôi cánh nhỏ chạy như bay đến.

Tiền Nặc hai tay vươn về phía bóng lưng của chúng mà cào cào trong không khí.

【 Thiên nga con tròn vo quá, véo một cái chắc sẽ phát ra tiếng kêu nhỏ đáng yêu lắm đây. 】

【 Tiền Nặc thế mà cũng nhịn được không đá vào m.ô.n.g một cái! 】

【 Chứ còn gì nữa! Phải tôi là tôi ra chân rồi he he. 】

Đàn thiên nga con chạy đến bên cạnh Điểm Điểm và Niệm Niệm trước cả Tiền Nặc.

Chúng trốn dưới cánh của bố mẹ để quan sát Ôn Dữu Nịnh.

Tiền Nặc đút tay vào túi đi lại, “Cô Ôn, để em giới thiệu một chút.”

Cô cười cong mắt nói: “Tiểu Viên là chị cả, Tiểu Cầu là em trai thứ hai, thứ ba là Tiểu Khai, một bé gái.”

Nghĩ đến lai lịch của những cái tên này, nụ cười trên mặt Tiền Nặc càng sâu hơn, “Đều là lúc chúng còn là trứng, dựa vào hình dạng của trứng mà đặt tên, Tiểu Viên là vỏ trứng tương đối tròn, Tiểu Cầu thì bẹp hơn một chút, Tiểu Khai thì tương đối khó nghĩ, ban đầu định gọi là Tiểu Hoa, vì vết nứt trên vỏ trứng giống như hoa văn, nhưng lúc ấp lại bị che mất hoa văn, cuối cùng chọn Tiểu Khai.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.