Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 41
Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:22
Đến giờ này, người chủ quầy đã dọn dẹp xong đồ ăn còn lại và đang lái xe về nhà. Phần bình luận từ chiều đến giờ vẫn luôn khuyên ông ta ở lại chợ. Hiện tại, ông ta đã miễn dịch với những lời này.
Trong lúc chờ đèn đỏ, người chủ quầy trả lời bình luận: “Thật sự sẽ không nhảy ra đâu, mọi người yên tâm. Tôi hiểu cá của tôi mà, tôi nuôi nó lâu như vậy rồi. Mọi người chắc chỉ đùa thôi. Cửa chợ đóng hết rồi, tôi cũng sắp về đến nhà, không quay lại xem nữa đâu, không sao cả.”
Người chủ quầy cũng không để tâm đến chuyện này, nói đúng hơn là không tin. Làm sao có người thật sự nghe được tiếng lòng của động vật, quá hoang đường. Sau khi biết đối phương là một streamer, ông ta càng cảm thấy đây chỉ là chiêu trò tạo hiệu ứng chương trình.
Vì vậy, dù bình luận liên tục thúc giục, ông ta cũng không có ý định quay đầu xe trở lại. Dù sao thì ông ta đã xem những bình luận tương tự cả ngày rồi.
Người chủ quầy: “Mọi người xem giỏ hàng bên dưới đi, ai hứng thú thì đặt hàng nhé.”
Với độ hot cao như vậy, nếu không bán được chút thịt nào thì nói làm sao.
【Nhỡ là thật thì sao?】
【Đúng vậy, thà tin là có còn hơn không. Cá rồng bạc đắt lắm đấy.】
【Nuôi lớn đến vậy, chưa kể giá mua ban đầu, giá trị cũng phải lên đến vài chục triệu.】
【Hãy thỏa mãn sự tò mò của tôi đi mà.】
Người chủ quầy nhìn những bình luận liên tục hiện lên và doanh số tăng nhanh, thở dài nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đã nói vậy thì tôi quay lại xem chút… Nói trước nhé, tôi xem cá vẫn ở trong bể thì tôi sẽ đi ngay. Sau này fan không thấy nữa, tôi cũng sẽ không quay lại đâu.”
Vì fan đã tích cực mua hàng, người chủ quầy bật đèn xi nhan, quay đầu xe trở lại.
“Hai con cá rồng đó tôi đã nuôi chung một bể một thời gian rồi, muốn nhảy thì đã nhảy lâu rồi.” Người chủ quầy cầm vô lăng, tỏ vẻ bất lực. Mấy người này, hễ nghe gió là thành bão.
Tất cả đèn trong chợ đã tắt, khu vực này vắng vẻ, đèn đường hai bên cũng rất tối. Lái xe một mạch quay lại, ánh đèn xe chiếu vào. Bác bảo vệ ở chốt gác dụi mắt, “Ai đấy?”
Người chủ quầy hạ kính xe xuống và hét: “Bác ơi, cháu chủ quầy thịt ở trong, quay lại lấy ít đồ.”
Bác bảo vệ chậm rãi bước ra, dép lê lẹt xẹt, “Ghi vào sổ.”
Mấy hạng mục trong sổ ghi rất nhỏ, người chủ quầy phải mất năm sáu phút mới ghi xong. “Xong rồi bác.”
Bác bảo vệ đeo kính lão, nhìn kỹ, rồi đối chiếu với ảnh trên chứng minh thư, xác nhận không sai rồi mới ấn điều khiển từ xa, mở cửa cuốn nhỏ bên cạnh. “Vào đi. Nhanh chóng ra nhé.”
Cả cái chợ này có hơn một trăm quầy, nếu ở trong quá lâu, lỡ mất đồ thì không biết giải thích thế nào.
“Cháu biết rồi bác.” Người chủ quầy qua cửa sổ đưa một gói thuốc lá, “Vất vả cho bác.”
Người chủ quầy lái xe vào bãi đỗ xe của chợ, cầm điện thoại lên, màn hình đối diện với cửa ra vào, “Đi thôi, xem con cá rồng mà mọi người mong ngóng.”
Đèn trong chợ được quản lý theo khu vực. Người chủ quầy chỉ biết công tắc đèn gần quầy của mình. Lúc mới vào, ông ta bật đèn pin. May mắn là phòng live stream có chức năng xem đêm, dù xung quanh tối, người xem vẫn có thể thấy.
“Nói thật nhé, mặc dù con cá rồng bạc này mua sau, nhưng hai con cá nhà tôi sống chung rất hòa thuận. Bể lớn như vậy, khi bơi chúng nó còn cố tình bơi sát vào nhau. Cho dù không phải tình cảm sâu đậm, cá rồng vàng cũng không ghét cá rồng bạc.”
“Cá rồng bạc càng không thể muốn nhảy ra khỏi bể để rời xa…”
Đang nói thì đến quầy hàng. Người chủ quầy “cộp” một tiếng bật bóng đèn trên đầu. Ngay sau đó, giọng nói của ông ta đột ngột im bặt khi nhìn thấy con cá rồng bạc đang bay lên giữa không trung, rồi rơi xuống vuông góc.
“Bốp”