Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 474

Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:45

Đúng thế! Gâu có thể cắn đứt!

Oan uổng gâu.

‘Cắn đứt không ăn được bị đánh sao? Tưởng gâu ngốc à.’

‘Cắn rách, người vứt đi là tất cả đều về gâu ăn.’

"Gâu!" Chó Shiba hướng về phía Ôn Dữu Nịnh sủa.

Đi đi ngươi! Đừng xen vào việc của người khác.

Gâu muốn ăn cơm.

"Nó cố tình không cắn đứt, chỉ cắn xuyên qua, để thịt băm bên trong lộ ra. Chờ chị vứt đi là sẽ về nó." Ôn Dữu Nịnh dừng một chút nói: "Còn không cần bị đánh."

Chủ yếu là nửa câu sau.

Rõ ràng là tiểu xảo của chú chó nhỏ để lẩn tránh trừng phạt.

Gâu suy nghĩ, gâu thực thi, gâu nhận được!

"? Sẽ không…" Chữ ‘đi’ của bà chủ còn chưa nói ra khỏi miệng, chó Shiba sau khi bị vạch trần liền hướng về phía Ôn Dữu Nịnh ‘gâu gâu’ sủa.

Chó Shiba sủa rất hung: "Gâu u, gâu gâu gâu!"

Im miệng! Im miệng không được nói!

Chó Shiba tức đến nỗi đuôi cũng không vẫy.

Bà chủ: "…"

Xác định rồi.

Chính là nó làm.

Bà chủ một cái chậu sắt đặt xuống, ‘cộp’ một tiếng, chẳng những tiếng sủa cảnh cáo không có, mắt chó Shiba cũng trong veo.

Chó Shiba lung tung l.i.ế.m liếm chính mình, rụt cổ, cười vẻ mặt nịnh nọt, "Gâu u…"

Gâu đang nói chuyện phiếm với người ta.

【 Nói sợ là sợ ngay. 】

【 Không nói gì khác, con ch.ó Shiba này cũng quá ranh ma, giúp giải quyết ‘rác thải’ hỏng hóc có khi còn được khen. 】

【 Ha ha ha, làm chuyện xấu hết lần này đến lần khác còn được cổ vũ, cuộc đời của gâu này cũng quá sung sướng. 】

Bà chủ hướng về phía Ôn Dữu Nịnh giơ ngón tay cái lên, "Người tốt à, nếu không tôi đã bị nó lừa rồi. Chẳng trách đồ ăn đóng gói trong nhà cứ không hiểu sao bị rách, hóa ra đều là do mày làm!"

Chó Shiba liếc xéo Ôn Dữu Nịnh một cái, trông có vẻ muốn nói gì đó, nhưng tiếng lòng còn chưa ra, đã bị bà chủ xách đi rồi.

Nó trái phải vẫy vẫy cái đuôi, tuy bị vạch trần, nhưng súp thưởng hỏng vẫn vào bụng nó.

Không lỗ đâu gâu ~

Ôn Dữu Nịnh ra ngoài lúc đó không lái xe của vườn thú.

Cô vốn dĩ là tạm thời nảy ra ý định muốn về lấy ít đồ, nên cũng không tìm người mượn xe.

Bắt xe về nhà, từ cửa nhỏ đi vào.

Hồng Chuẩn đột nhiên từ trên cây bay xuống, rơi xuống vai Ôn Dữu Nịnh.

"Sao lại chạy lên trên đó?" Ôn Dữu Nịnh đổi tay cầm phở, cong ngón tay cọ cọ lông chim của Hồng Chuẩn.

Cô trước đây đã nói với Quyển Quyển, trên cây có rắn, nó vốn dĩ đã không thường lên cây trong sân, hôm nay lại kỳ lạ.

"Chíp!" Quyển Quyển kêu một tiếng.

Trên cây lại có một con Hồng Chuẩn thò đầu ra, đầu nhỏ linh hoạt động tác, đánh giá phía dưới, cũng không có ý định bay xuống.

"Bạn của ngươi à?" Ôn Dữu Nịnh mở cửa đi vào, sau lần trước mời một đám Hồng Chuẩn ăn cơm, trong nhà đã lâu không có Hồng Chuẩn mới đến.

"Chíp?" Quyển Quyển nghiêng đầu.

Ôn Dữu Nịnh đè lên micro của điện thoại, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã nói với nó trên cây nguy hiểm chưa?"

"Chíp!"

Đương nhiên!

‘Chuẩn lại không ngốc.’

‘Một ngôi nhà lớn như vậy.’

"Gọi nó xuống ăn chút gì đi." Trước khi Ôn Dữu Nịnh ra ngoài, thú nhỏ trong nhà đều đã được cho ăn, bạn mới của Quyển Quyển chắc không kịp bữa đó.

Hồng Chuẩn giũ giũ lông, xoay người bay ra ngoài.

Ôn Dữu Nịnh đặt phở vào trong bát.

Phần thức ăn chín đóng gói từ quán phở cũng được đổ lên trên.

Lần này mua phần lớn, Ôn Dữu Nịnh cố tình chọn một cái bát lớn.

Lại chuẩn bị cơm cho Hồng Chuẩn.

"Đến đây đi." Ôn Dữu Nịnh đặt đĩa lên cửa sổ, con Hồng Chuẩn mới đến lùi lại, lông trên cổ ẩn ẩn có xu hướng dựng lên.

Đây hình như cũng không phải là một trong số những con Hồng Chuẩn trước đây.

Vừa rồi ở trên cây nhìn không rõ, trên thực tế, mấy con Hồng Chuẩn lẻ tẻ Ôn Dữu Nịnh có thể dựa vào mắt thường phân biệt, nhưng hai mươi con trở lên, chúng nó tụ lại một chỗ liền rất khó phân biệt.

Nhưng thấy phản ứng của con Hồng Chuẩn này, rõ ràng là không quen biết cô.

Ôn Dữu Nịnh: "Bạn mới à?"

"Chíp!" Quyển Quyển nằm trên đầu cô.

Nhặt được.

‘Nó bị người ta vứt ra.’

‘Đói bụng.’

‘Chuẩn nhặt được.’

Ôn Dữu Nịnh: "Bị người vứt?"

Con Hồng Chuẩn đang ăn thịt hiển nhiên là đói lắm, cúi đầu ăn thịt.

‘Đúng, quá đáng lắm!’

‘Cánh của chuẩn đau, có đồ ăn ngon, cánh của chuẩn không đau, người lại vứt chuẩn đi.’

"Đó là cứu trợ đi." Ôn Dữu Nịnh chú ý đến cánh của Hồng Chuẩn rõ ràng trọc một mảng, xâu chuỗi lại ngọn nguồn, "Chắc là trước đây bị thương được cứu trợ, chữa khỏi rồi thả về."

【 Có phải là Quyển Quyển đã nói cho nó biết nơi này để cơm không? 】

【 Quyển Quyển giỏi lắm, biết vun vén cho gia đình, ở bên ngoài gặp được cái gì cũng mang về nhà, chỉ là chính mình không ở trong nhà, cứ chạy lung tung. 】

Ôn Dữu Nịnh ngồi xuống ăn phở, lấy đũa khuấy khuấy, trên đường trì hoãn một hồi, phở có chút vón cục, nhưng vẫn có thể khuấy tan, ăn vào vị không ảnh hưởng.

Trong phòng toàn là động vật, đối với con Hồng Chuẩn chưa từng tiếp xúc này mà nói vẫn rất đáng sợ.

Đặc biệt là có mèo, dù là ở ngoài tự nhiên, gặp phải mèo, Hồng Chuẩn đều sẽ bay lên cao, để tránh mình trở thành thức ăn của mèo.

Tiếng mổ thịt ‘tách tách tách’ của Hồng Chuẩn rất có quy luật, mổ gần đủ một miếng là nuốt, ăn cũng rất nhanh.

"Chíp!"

Tạm biệt!

Hồng Chuẩn dùng tốc độ cực nhanh ăn no, sau đó quay đầu từ cửa sổ bay ra ngoài.

Vội vàng vỗ cánh, giống như có mèo ở phía sau đuổi theo mình vậy.

Quyển Quyển cuộn mình trong cái tổ nhỏ trên bệ cửa sổ của mình, ánh nắng lười biếng chiếu xuống, nó có một chút không một chút chải chuốt lông chim của mình.

Thảnh thơi mà thoải mái.

Ôn Dữu Nịnh trước khi ra ngoài không lâu mới ăn cơm xong, nhưng đồ ăn đầy dầu đỏ rất dễ làm người ta thèm ăn.

Cô không thường ăn đồ cay nồng, thỉnh thoảng ăn một lần, cảm giác càng ngon hơn.

"Phở nhà này ngon, chỉ là xa quá." Ôn Dữu Nịnh cắn miếng móng giò chiên nói.

Móng giò chiên qua dầu không quá béo, ngâm trong canh hút đầy nước dùng.

Cô trước đây đã xem qua trên nền tảng bán hàng, khoảng cách quá xa tìm cũng không ra.

Ôn Dữu Nịnh ăn nửa bát, cô đậy nắp lại, phần còn lại có thể để lại làm bữa tối.

Cô hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút, duỗi người, mở ba lô ra, lấy ra chai chiết bên trong.

Đổ cả chai nước đuổi côn trùng vào bên trong.

Ôn Dữu Nịnh cầm chai chiết đã đầy lắc lắc trước màn hình, "Màu này, trông độc quá."

Nhưng mà, là loại động vật có thể tiếp xúc được.

Đây cũng là loại mà vườn thú dùng, nếu không Ôn Dữu Nịnh đã trực tiếp lên mạng mua loại chai nhỏ có thể mang lên máy bay, cũng không cần phiền phức chiết ra.

Cô ngửi ngửi, "Không có mùi gì."

【 Có chút cảm giác thuốc của phù thủy. 】

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.