Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 504
Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:46
Đạo diễn cười vẫy tay với Ôn Dữu Nịnh, rồi cầm điện thoại tìm bộ phận pháp lý, trong lòng vui vẻ nghĩ, lát nữa thương lượng nâng phí xuất hiện lên một chút, không biết có thể đồng ý phát sóng cảnh tương tác với cá voi sát thủ trên du thuyền không.
Quay thì có quay, nhưng không dám chiếu, nếu Ôn Dữu Nịnh đồng ý, từ tổ chương trình mà tung ra thì đó chính là độc nhất vô nhị.
Trực tiếp đặt trước vị trí đứng đầu các chương trình giải trí.
Ôn Dữu Nịnh trở về phòng, thu dọn đơn giản một chút rồi xách ba lô ra ngoài.
Bách Minh Huy đội mũ chờ ở dưới lầu, “Cô Ôn. Đã nói xong cả rồi, buổi tối tôi sẽ tự lái xe vào.”
Trong tình huống bình thường, trên xe ngoài du khách và hướng dẫn viên, còn có một nhân viên của khu bảo tồn, là người giữ vai trò ổn định tình hình, thuộc dạng cứu mạng.
Nhưng tình huống của Ôn Dữu Nịnh chỉ có thể nói là trường hợp đặc biệt, cô ấy chính là đi vào với thân phận nhân viên, thuộc dạng là trời xui đất khiến mà hợp quy hợp lý. Bách Minh Huy tự lái xe có thể tiện lợi hơn một chút.
Ôn Dữu Nịnh ngồi lên xe, “Lát nữa tôi xuống xe rồi anh tự ngồi trên xe có không an toàn lắm không?”
“Không đâu, yên tâm đi, chỉ cần tôi không xuống xe là không sao.” Bách Minh Huy lái xe, nói xong lại cười rồi nói tiếp: “Với lại, nếu thật sự có sư tử tấn công xe, thì dù trên xe có ngồi đầy người cũng sẽ xảy ra chuyện thôi.”
Chẳng lẽ đến lúc đó lại so xem ai chạy nhanh hơn, người chạy chậm hơn bị sư tử ăn thịt à.
【 Tài khoản chính thức của khu bảo tồn đã đăng hình ảnh cô Ôn và sư tử trắng ở chung lên rồi. 】
【 Cười chết, gã này tốc độ nhanh thật. 】
【 Lại một kẻ ké fame cô Ôn, bắt hắn trả tiền đi! 】
.: 【 Đang bàn. 】
【 ? Đâu cũng có ông. 】
【 Bình luận phòng livestream: Lên tiếng đi. Tổng giám đốc Lâm: Xung phong. 】
Ôn Dữu Nịnh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, gió đêm thổi nhẹ, cảm giác không khác gì gió mùa hè ở nhà, có lẽ còn nóng hơn một chút.
Bách Minh Huy xếp hàng ở phía trước, chờ kiểm tra.
Đi xe riêng, không cùng tuyến xe nên kiểm tra tương đối nghiêm ngặt, qua trạm kiểm soát này, vào trong sẽ nhanh hơn.
“Có thể phải chờ một lát, cô Ôn uống chút nước trước đi.” Bách Minh Huy quay đầu lại, đưa qua một chai nước khoáng còn đọng sương lạnh.
Ôn Dữu Nịnh nhận lấy thấy hơi lạnh nên đặt sang một bên trước, điều chỉnh thiết bị livestream rồi nói: “Tôi kết nối một cuộc gọi trước.”
“Vâng.” Bách Minh Huy hạ rèm che trên nóc xe xuống một nửa, hiệu quả cách âm không lớn, nhưng có còn hơn không.
Ôn Dữu Nịnh nhấn vào ID ‘bắc cực tinh’, ảnh đại diện là một con rùa đen.
“Alo? Có nghe thấy không cô Ôn?” Giọng nói nghi ngờ của chàng trai vang lên, cậu ta đang tự mình điều chỉnh tai nghe ở bên kia, “Alo, alo? Như vậy chắc là được rồi.”
Ôn Dữu Nịnh: “Ừm, thú cưng của cậu…”
“Là một con rùa đen ạ.” Bắc cực tinh ghé sát vào bể kính trong suốt, một dãy bể kính được bày ra, bên trong có đủ loại tiểu cảnh, ngoài con rùa đen bị bệnh, bên cạnh còn có thạch sùng và một con rắn ngô treo trên cây trong tiểu cảnh.
“Em quen nuôi các loại thú cưng bò sát hơn, nuôi cũng không ít.” Nhưng mục đích chính của bắc cực tinh khi kết nối vẫn là con rùa đen của mình, “Cô Ôn giúp em xem con rùa đen này, có phải mặt bên trái của nó bị sưng to không ạ?”
‘Hửm? Ngươi nói gì thế?’
‘A cái gì mà a?’
Con rùa rụt nửa cổ trông vẫn còn rất mơ màng.
Ôn Dữu Nịnh xoay ngang điện thoại, nhìn màn hình rồi gật đầu: “Đúng là không bình thường. Bị bao lâu rồi?”
“Không chắc lắm, nhưng em phát hiện ra sáng nay.” Bắc cực tinh cầm con rùa lên tay, con rùa rụt nửa đầu, thứ mọc ra trên đầu khiến nó không thể rụt toàn bộ đầu vào được.
“Em đã đến bệnh viện thú cưng, bên đó nói nghi là khối u, nhưng kinh nghiệm điều trị thú cưng lạ không đủ, không dám đưa ra phán đoán tùy tiện, bảo em đi tìm bác sĩ chuyên trị thú cưng lạ.” Bắc cực tinh nuôi khá nhiều thú cưng lạ, tình huống này cũng thường gặp.
Thông thường cậu sẽ cầu cứu trong các nhóm cùng sở thích, dù sao mọi người đều thích thú cưng lạ, thích thì sẽ tiếp xúc tìm hiểu, lâu ngày thành quen, nuôi thú cưng lạ lâu rồi, gặp một số chuyện, những người có kinh nghiệm xử lý cũng sẽ thành thạo hơn.
Chỉ là lần này mọc ra dị vật, thì không phải là thứ mà bạn bè trong nhóm có thể xử lý được.
Bắc cực tinh nói: “Em hỏi một vài người bạn, rùa đen của cậu ấy trước đây cũng từng xuất hiện tình trạng này, nhưng lúc đó không tra ra nguyên nhân, trông giống như mọc mụn trứng cá, tự nó xẹp xuống, nhưng rùa đen của cậu ấy còn khá trẻ, sức khỏe cũng tốt, em sợ con của em chịu không nổi.”
Cũng không thể không làm gì cả, cứ trơ mắt nhìn được.
Bắc cực tinh thở dài, “Còn có bạn trong nhóm khuyên em nhanh chóng mang nó đến bệnh viện lớn làm kiểm tra, nhưng rùa đen chỉ có thể gửi vận chuyển, với tình trạng hiện tại của nó, em sợ lúc gửi đến nơi thì nó đã đi đời rồi.”
Mắt rùa khẽ động, ‘Cái gì đi đời?’
‘Nghe không rõ, nói lại lần nữa được không?’