Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ - Chương 192

Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:56

Cha của chú Ngô tên là Ngô Phúc Vượng, trước đây đúng là vệ sĩ của ông nội Tiêu Thế Thu.

Ông ấy nhỏ hơn ông cụ Tiêu mười tuổi, năm đến bên cạnh ông cụ làm vệ sĩ, ông ấy mới 19 tuổi, có thể nói là ông cụ nhìn ông ấy kết hôn sinh con, trưởng thành từng bước.

Năm ông cụ Tiêu hơn bốn mươi tuổi, Ngô Phúc Vượng vì bảo vệ ông mà bị thương rất nặng, suýt mất mạng.

Sau này tuy đã được cứu sống, nhưng căn bản đã bị tổn thương, chưa đến bốn mươi tuổi đã qua đời. Lúc đó chú Ngô vẫn chỉ là một đứa trẻ đang lớn, mười lăm mười sáu tuổi.

--- Chương 226 ---

Ông cụ Tiêu là người trọng tình cũ, đã đón vợ con Ngô Phúc Vượng về nhà nuôi dưỡng.

Sau khi chú Ngô tốt nghiệp cấp ba, ông cụ gửi chú ấy vào quân đội rèn luyện ba năm, làm lính lái xe. Sau khi xuất ngũ, chú ấy lại quay về nhà họ Tiêu làm tài xế, sau này ông cụ còn giúp chú ấy cưới vợ, chính là dì Ngô bây giờ. Hai vợ chồng đều làm việc ở khu nhà cũ của nhà họ Tiêu.

Sau khi Tiêu Thế Thu kết hôn, dọn ra khỏi nhà cũ, ông cụ Tiêu đã để vợ chồng chú Ngô đi theo anh. Trong mắt ông cụ, hai vợ chồng này đã ở nhà họ Tiêu mấy chục năm, là những người đáng tin cậy nhất.

Vì vậy, Tiêu Thế Thu có thể coi là đã nhìn hai anh em Ngô Vãn Phong và Ngô Vãn Tình từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành.

Đặc biệt là Ngô Vãn Tình, cô bé sinh ra sau khi dì Ngô đến Lãn Sơn, có thể nói là lớn lên ở biệt thự Lãn Sơn từ nhỏ, nên trong lòng cô bé, đó chính là nhà của mình.

Nghĩ vậy thì cũng không có gì lạ.

“Lúc anh dọn ra khỏi nhà cũ, ông nội đã bắt anh hứa rằng chỉ cần gia đình chú Ngô không phạm sai lầm lớn, nhà họ Tiêu sẽ lo cho hai vợ chồng họ đến già, lo cả hậu sự.”

Thấy tôi không nói gì, anh lại cười: “Nếu em không thích họ, chúng ta không ở Lãn Sơn nữa là được. Dù sao cũng ở mấy năm rồi, anh cũng ở chán rồi.

Vài năm nữa Ngô Vãn Tình cũng phải đi lấy chồng rồi. Anh chỉ lo cho hai vợ chồng chú Ngô thôi, chứ đâu có hứa là lo cho cả con cái của họ đâu.”

Thực ra nghe anh nói xong, cái vướng mắc nhỏ trong lòng tôi đã gần như không còn nữa. Nếu là tôi, một ngôi nhà mình lớn lên từ nhỏ, tôi cũng sẽ coi đó là nhà của mình.

“Vậy mấy người có tiền các anh nghĩ gì vậy, xe sang thì để tài xế lái, biệt thự thì để người giúp việc ở. Anh thì ngày nào cũng làm việc cật lực để kiếm tiền, còn cả nhà họ thì sống ở Lãn Sơn tháng năm êm đềm.”

Anh bị lời tôi nói làm sững sờ, rồi lại bật cười: “Trước đây anh chưa từng nghĩ tới, bây giờ được em nói vậy hình như đúng là như thế thật. Ha ha.”

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến trước cửa một tứ hợp viện ở trung tâm thành phố. Cổng viện đóng kín, trên cửa không có bất kỳ biển hiệu hay bảng tên nào, trông giống như một ngôi nhà cổ bình thường.

Tiêu Thế Thu lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, chưa đầy nửa phút, cổng viện mở ra. Sau khi xe đi vào, tôi mới phát hiện bên trong lại rất rộng rãi.

Trong sân đậu bảy tám chiếc xe sang, một cô gái trẻ mặc sườn xám, búi tóc kiểu Dân Quốc, tươi cười rạng rỡ chào đón.

“Tổng giám đốc Tiêu, mời đi lối này, Tổng giám đốc Đường và mọi người đã đến rồi, chỉ chờ anh thôi ạ.”

Tôi thì thầm hỏi anh: “Anh còn hẹn người khác ăn cơm cùng sao?”

“Ừm, hẹn mấy người bạn, tiện thể giới thiệu em làm quen một chút, đều là mấy anh em thân thiết của anh.”

Tôi lập tức nổi trận lôi đình, hạ giọng nghiến răng nói: “Tiêu Thế Thu, anh đưa tôi đi gặp người mà lại không nói trước! Tôi đầu còn chưa gội, mặt còn chưa trang điểm, anh vậy mà lại để tôi ra ngoài gặp người như thế này sao?”

Anh nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu: “Tóc em đâu có bẩn, tại sao phải gội đầu? Hơn nữa anh thấy em có tô son môi rồi mà.”

Đồ thẳng nam khô khan c.h.ế.t tiệt!

“Đó là son dưỡng môi! Không có màu!”

Thấy tôi giận, kỹ năng dỗ ngọt của anh lập tức được kích hoạt.

“Bảo bối, em như thế này đã rất đẹp rồi, như em đây là sắc đẹp trời ban, căn bản không cần trang điểm, màu môi vừa đúng lúc, thêm một chút thì quá, bớt một chút thì thiếu, trang điểm chỉ làm ảnh hưởng đến việc anh ngắm nhìn vẻ đẹp của em thôi.”

Lời này rõ ràng không giống phong cách nói chuyện của anh: “Câu này anh học ở đâu ra vậy? Không giống lời anh nói chút nào.”

Anh do dự một chút, thành thật trả lời: “Lần trước anh nghe người bên phòng kinh doanh nói chuyện điện thoại với bạn gái thì nghe được.”

“Có phải người đó muốn thuyết phục bạn gái đừng mua son môi không?” Tôi liếc xéo anh.

Anh kinh ngạc: “Sao em biết?”

Ngay sau đó anh lập tức lại bày tỏ: “Nhưng bảo bối em muốn mua bao nhiêu son môi cũng được, thích mấy thương hiệu nào, anh sẽ cho người đóng gói mỗi màu một cây cho em.”

--- Chương 227 ---

Cô gái mặc sườn xám dẫn đường phía trước. Nhìn từ bên ngoài không thấy rõ, nhưng bên trong là một tứ hợp viện kiểu cũ có ba sân.

Con đường lát đá xanh uốn lượn về phía trước, hai bên là những hàng cây xanh được cắt tỉa cẩn thận, ven đường rải rác những bức tượng đá cổ kính.

Giữa sân có một giếng cổ, miệng giếng được thời gian mài dũa đến sáng bóng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.