Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ - Chương 69
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:43
Nếu không phải thẻ ngân hàng của tôi có một dãy số không kia, tôi sẽ không bao giờ xem xét căn hộ này.
Hồ Lâm không ngờ chúng tôi lại không bị tiền thuê nhà làm cho hoảng sợ, nhưng anh ta có lẽ vẫn nghĩ chúng tôi chỉ đang cố giữ thể diện, sẽ không thuê thật, đến lúc đi xem nhà sẽ kiếm cớ không thuê.
“Căn hộ cao cấp như thế này muốn xem phải đặt cọc trước, dù có thuê hay không, phải nộp 500 tệ mới được xem nhà.” Hồ Lâm ra vẻ làm việc công bằng.
“Làm gì có quy định như vậy? Ngoài cửa không phải có ghi xem nhà miễn phí sao?” Tôi không rành về thị trường cho thuê nhà, nhưng xem nhà mà phải mất 500 tệ thì rõ ràng là không hợp lý.
Hoàng Thiên Di cảm thấy Hồ Lâm đang gài bẫy chúng tôi, “Đúng vậy, vé vào Disneyland còn chưa đến 500 tệ nữa. Căn nhà này dù cao cấp đến mấy cũng đâu thể đẹp bằng Disneyland? Người phụ trách ở đây đâu?”
Nếu không phải ưng ý căn nhà trong ảnh vừa rồi, tôi đã muốn đổi sang công ty môi giới khác rồi.
“Nếu anh không muốn đưa chúng tôi đi xem nhà, vậy chúng tôi sẽ đổi người khác đưa đi.” Tôi thấy trong khu văn phòng đã có người lăm le muốn tới, tôi cố tình nói lớn, “Biết đâu căn hộ này chúng tôi thuê cả hai căn thì sao.”
Tôi thực sự muốn thuê hai căn. Hoàng Thiên Di và Đường Nghị bây giờ dính nhau như sam, sống chung một chỗ e là không tiện lắm.
Hồ Lâm thấy có đồng nghiệp đang đi về phía này, vội vàng khó chịu nói, “Được thôi, vậy hai cô đợi chút, tôi đi lấy chìa khóa.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Hoàng Thiên Di reo, “Alo ~ A Nghị, … tôi và Manh Manh đang tìm nhà, … Không cần đâu, chúng tôi đã tìm được rồi, ngay gần trường thôi. … Được chứ, anh qua cùng chúng tôi xem nhà đi. Anh đến thẳng Phong Đan Lệ Xá nhé, chúng tôi đang trên đường đến đó.”
Phong Đan Lệ Xá là khu căn hộ cao cấp nhất gần Đại học A, căn nhỏ nhất cũng 100 mét vuông, hai thang máy hai hộ, căn rẻ nhất cũng trên 6 triệu tệ. Có thể nói hàng xóm đa số là những tinh hoa của các ngành nghề khác nhau.
Bảo vệ cổng khu dân cư làm việc 24/24, vào cửa đều phải quẹt thẻ.
Hồ Lâm dẫn chúng tôi quẹt thẻ vào. Tôi và Hoàng Thiên Di khá hài lòng với an ninh ở đây. Toàn bộ khu chung cư chỉ có năm tòa nhà, khu vực cây xanh công cộng ở giữa được bố trí thành một khu vườn kiểu châu Âu. Căn hộ chúng tôi định xem nằm trong tòa nhà có vị trí đẹp nhất, ngay trung tâm khu dân cư.
Vừa đến dưới lầu, Đường Nghị đã đến. Tôi gặp anh ấy hơi ngượng, anh ấy biết mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Thế Thu, tự nhiên cũng biết tôi đóng vai trò không mấy vẻ vang trong mối quan hệ đó.
“Chào cô Hạ.”
Đường Nghị lịch thiệp đưa tay ra. Tôi do dự một chút rồi cũng đưa tay ra bắt hờ, “Chào anh Đường.”
“Cô cứ gọi tôi là A Nghị như Tiểu Di là được rồi.”
Nụ cười của anh ấy ấm áp, đường cong môi mỏng khiến tôi nhớ đến Tiêu Thế Thu.
Đây là lần thứ hai tôi gặp anh ấy. Lần trước ở quán bar đèn quá tối, tôi lại say rượu nên không nhớ rõ mặt mũi anh ấy. Lần này tôi nhìn rõ hơn, trách gì Hoàng Thiên Di lại mê mẩn anh ấy đến vậy.
Vẻ ngoài của anh ấy thật sự rất tuấn tú, có vài phần giống Tiêu Thế Thu, nhưng đường nét không mạnh mẽ như anh ta, còn có chút ngây ngô và gầy gò của thiếu niên, nhưng trông lại càng đẹp hơn, thậm chí còn đẹp hơn cả những nam diễn viên nổi tiếng đang hot.
--- Chương 70 --- Xem Nhà
Điều đó khiến tôi nhớ đến lời miêu tả của nhà văn Đức Thomas Mann về chàng thiếu niên Tadzio trong “Chết ở Venice”: [Gương mặt nội tâm và thanh lịch của cậu ấy, làn da nhợt nhạt, dáng vẻ tao nhã, mái tóc màu mật ong, chiếc mũi thanh tú và một đôi môi quyến rũ.
Vẻ nghiêm túc ngọt ngào như thần linh, gợi nhớ đến những bức tượng Hy Lạp cổ đại, sở hữu vẻ đẹp hoàn hảo nhất, toát ra một sức hút cá nhân không gì sánh bằng.]
Hoàng Thiên Di vừa nhìn thấy Đường Nghị, đôi mắt lập tức cong tớn như một con cáo nhỏ, “A Nghị, anh thấy căn hộ này thế nào?”
“Được đấy, hình như quanh đây chỉ có căn hộ này là tạm ổn thôi. Hai em cứ thuê ở đây đi, tốt nhất là cùng một tòa nhà, ở gần nhau.”
Thôi được rồi, ý định của Đường Nghị không muốn tôi và Hoàng Thiên Di sống chung quá rõ ràng.
Phong thái và cách ăn mặc của Đường Nghị rõ ràng giống người giàu có hơn hai đứa sinh viên chúng tôi. Hồ Lâm nghe anh ấy nói vậy, mắt sáng lên, “Hai cô gái xinh đẹp may mắn thật. Căn nhà hai cô ưng ý thực ra có hai căn, lại còn đối diện nhau nữa chứ.”
Nói rồi, anh ta sốt sắng chặn cửa thang máy để chúng tôi vào trước. Thang máy đến tầng 10, Hồ Lâm mở cửa phòng 1001.
Vừa bước vào, tôi đã thích ngay. Căn hộ có hai phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng ngủ và một phòng làm việc. Phòng ngủ nối liền với một ban công siêu rộng, phòng khách có một bức tường kính từ trần đến sàn. Cả căn nhà trông ấm cúng và sáng sủa.
Vẻ mặt Đường Nghị có chút kỳ lạ, “Thiết kế này hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi.”