Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ - Chương 78
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:44
Anh sững lại, cô nhân cơ hội lấy điện thoại của anh, thấy trên tin nhắn anh gửi đi rõ ràng ghi tên, số điện thoại và biển số xe của bố cô.
Cô không thể tin được nhìn anh: “Sao anh lại biết những thứ này?”
Về việc cô lấy điện thoại của anh, anh không hề tỏ ra khó chịu, chỉ có chút bất lực, “Bảo bối, thật ra sau đêm hôm đó, anh đã tìm hiểu một chút về tình hình của em, cho nên ít nhiều anh cũng biết thông tin về gia đình em.”
“Đây là ‘biết một chút’ sao? Anh đã điều tra em sao?!” Bị người khác điều tra trong khi hoàn toàn không hay biết gì, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Đặc biệt là người này lại lặng lẽ nắm rõ mọi thông tin về cô, ngay cả thông tin của bố cô cũng rõ ràng rành mạch, trong khi cô lại hiểu biết về anh ít ỏi đến đáng thương.
--- Chương 81 --- Chuyện cũ
Anh im lặng một lát, “Xin lỗi, Manh Manh, làm những chuyện này mà không có sự đồng ý của em là anh sai, nhưng anh cũng có lý do của mình.
Năm mười chín tuổi, anh cùng anh họ đến thành phố lân cận dự một bữa tiệc của bạn bè. Trên một con đường vắng, chúng anh thấy một người phụ nữ trẻ bị hai người đàn ông đánh đập và lăng mạ.
Lúc đó anh còn trẻ tuổi bồng bột, đương nhiên đã dừng xe lại để ngăn cản, anh và anh họ đã đánh đuổi hai người đàn ông đó.
Sau đó chúng anh định báo cảnh sát, nhưng người phụ nữ đó cầu xin chúng anh đừng báo, nói rằng cô ấy là người ở một ngôi làng gần đó, ở làng của họ, nếu phụ nữ bị lăng mạ thì sẽ bị cả làng coi thường, anh nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý.
Người phụ nữ đó nói sợ hãi khi về một mình, cầu xin chúng anh đưa cô ấy về, anh cũng đồng ý.
Sau khi đưa cô ấy về nhà, người phụ nữ lại nói theo phong tục của làng họ, ân nhân đến nhà phải uống một chén nước đường, cầu xin chúng anh nhất định phải vào nhà uống nước rồi mới đi. Anh họ anh không muốn đi, nhưng anh mềm lòng, không cưỡng lại được lời cầu khẩn của cô ấy, lại đồng ý.
Không ngờ đó lại là một cái bẫy, cô ta đã bỏ thuốc mê vào nước, mục tiêu là anh, dùng anh để tống tiền bố anh 20 triệu tệ.
Khi anh tỉnh lại thì thấy hai người đàn ông vừa đánh cô ta cũng ở đó, một người là chồng cô ta, một người là anh trai cô ta.
Chồng cô ta từng làm bảo vệ ở công ty bố anh, bị đuổi việc vì uống rượu đánh nhau.
Trước đó hắn ta đã từng gặp anh, vì vậy nghĩ ra cách này vừa có thể trả thù bố anh, lại vừa kiếm được tiền lớn.
Hắn ta và anh trai người phụ nữ đó vừa gặp đã hợp, nảy ra ý định bắt cóc anh, anh họ anh hoàn toàn là bị anh liên lụy.
Bố anh đã trả tiền chuộc, hai người đàn ông đó định thả chúng anh đi, ai ngờ người phụ nữ đó nói chúng anh đã nhìn thấy mặt họ, thả về chắc chắn sẽ báo cảnh sát bắt họ, cô ta đã thuyết phục hai người đàn ông đó.
Họ đưa anh và anh họ đến bên vách núi, đang định đẩy anh xuống thì anh họ đột nhiên đẩy anh ra, rồi kéo hai tên đó cùng nhau rơi xuống vách núi, anh cứ thế sống sót.
Sau này, anh họ anh và hai người đàn ông kia đều chết, người phụ nữ bị cảnh sát bắt, nghe nói bị kết án mười lăm năm.”
Giọng điệu anh bình tĩnh, nghe như đang kể chuyện của người khác, không hề mang theo chút cảm xúc nào.
Nhưng bàn tay anh nắm thành quyền lại khẽ run rẩy, cô có chút hối hận khi để anh nói ra những chuyện đã qua này, trải nghiệm như vậy mỗi lần nhớ lại đều là một sự tổn thương.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tựa vào lòng anh, “Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.”
“Cho nên sau này, bất cứ ai tiếp cận anh, dù là nam hay nữ, anh đều sẽ điều tra gia cảnh của đối phương trước, hơn nữa cũng hình thành thói quen mọi việc đều do anh làm chủ, đây cũng là một bản năng tự bảo vệ mình thôi.”
Lời anh nói khiến lòng cô nhẹ nhõm, đối với một người từng trải qua đại nạn sinh tử, cách xử thế như vậy cũng không có gì lạ.
Cô đang định ôm anh thì điện thoại reo, là Hoàng Thiên Di, “Manh Manh, hôm nay cậu không về nhà sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tớ có chút việc, ngày mai mới đi.”
“Ồ, tớ thấy nhà cậu sáng đèn, cứ tưởng cậu quên tắt. Bọn tớ bây giờ đang định ra ngoài ăn, cậu có muốn đi cùng không?”
“Không đâu, tớ ăn rồi, các cậu cứ đi đi.” Cô vội vàng từ chối.
“Đi cùng đi, tớ đang ở ngay trước cửa nhà cậu đây.” Vừa dứt lời, chuông cửa đã reo.
Cô bất lực liếc nhìn Tiêu Thế Thu, thấy anh đang ngồi một cách đường hoàng, không hề có ý định trốn tránh, đành cứng đầu đi mở cửa.
Hoàng Thiên Di và Đường Nghị đang nắm tay đứng ở cửa, Đường Nghị vừa nhìn đã thấy Tiêu Thế Thu, cậu ta trưng ra vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’, “Chào buổi tối, anh họ.”
“Anh họ?” Cô và Hoàng Thiên Di cùng trợn mắt nhìn cậu ta.
“Đúng vậy, em chưa nhắc đến sao?” Đường Nghị mặt đầy vẻ vô tội.
Tiêu Thế Thu bước đến, “A Nghị là con trai của dì út anh.”
--- Chương 82 --- 'Một trăm lẻ một cách'
Thảo nào cô vừa mới dọn đến là anh đã biết tin rồi, xem ra có Hoàng Thiên Di ở đây, cô e rằng không có gì có thể giấu được Tiêu Thế Thu nữa rồi.