Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú - Chương 35: Gã Đàn Ông Si Tình - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16
Sau khi lườm Trình Quân một cái, tôi nhảy khỏi ghế sô pha. Ma xui quỷ khiến thế nào mà dây áo tôi bị tuột, lộ ra cả áo n.g.ự.c bên trong.
Trong khi tôi cuống cuồng che đậy thì gã biến thái Trình Quân cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Tôi đã nhất thời quên mất có một con dê bên cạnh mình.
- Biến thái. – Tôi vội chửi để bớt xấu hổ.
- Em ngại gì chứ? Trên cơ thể em có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua đâu. – Trình Quân khoanh tay, nhìn tôi như đang đánh giá một món hàng.
- Bốc phét, chúng ta toàn gần gũi nhau khi tắt đèn, anh thấy được cái gì chứ? – Tôi gân cổ cãi lại.
- Anh có thể cảm nhận bằng các giác quan khác, như là tay, môi, lưỡi và…
- Đủ rồi, đủ rồi, mời anh về cho, tôi cần không gian riêng. Làm ơn. – Tôi vội đưa tay đầu hàng.
Trình Quân đi rồi, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tắm gội, tôi mới có cảm giác mình đã sống lại. Cũng may hôm nay là cuối tuần và tôi không phải đến công ty.
Mãi đến khi vào bếp, tôi mới nhìn thấy nồi cháo thịt bằm. Cái gã Trình Quân này coi bộ cũng không tệ lắm nếu như anh ta đừng nghĩ tới chiếc giường.
Ăn xong, tôi kiểm tra điện thoại thì thấy rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi của Lục Quốc Vinh. Xem ra hắn ta đã bị tôi thu hút thật rồi. Tôi đã lấy tiền của khách hàng nên dù không muốn, tôi vẫn phải tương tác với hắn ta.
Dù tôi cố gõ những dòng chữ vô tri vào khung chat thì hắn vẫn không muốn nhả miếng mồi là tôi, thậm chí hắn còn có vẻ rất hào hứng, bảo rằng cách nói chuyện của tôi rất đặc biệt.
Điên thật, từ bao giờ mà kẻ điên biến thành kẻ đặc biệt vậy kìa. Tôi cá là Lục Quốc Vinh có vấn đề về tâm thần, nhìn tốt thành xấu, nhìn xấu thành đẹp.
- Gì chứ? Anh ta muốn gặp riêng mình sao?
Tôi thảng thốt khi thấy dòng tin nhắn yêu cầu từ Lục Quốc Vinh. Không được, tôi không thể nhận lời. Ai biết gã sẽ làm gì tôi khi chỉ có hai người chứ? Lỡ gã cũng thích sờ soạng và hôn tôi giống Trình Quân thì làm sao?
Thế là, tôi trả lời mình quá mệt vì uống quá nhiều, không muốn ra ngoài.
- Lý do hoàn hảo, một người đàn ông lịch lãm sẽ không ép người phụ nữ đang có vấn đề về sức khỏe ra ngoài. – Tôi hài lòng khi thấy chữ “Ok” xuất hiện trên màn hình.
Sáng hôm qua, Trình Quân nói hôm nay anh ta muốn ăn bánh bao nhân thịt. Biết làm sao được, tôi đã lấy tiền của anh ta rồi nên đành chiều ý thôi.
Nếu tôi lẻn ra ngoài mua và nói là tôi làm thì anh ta có phát hiện ra không nhỉ? Thôi bỏ đi, nghĩ tình anh ta thức cả đêm trông tôi và nấu cháo cho tôi, tôi sẽ cố làm dù đang rất mệt, rất lười.
Đang khi tôi vừa đổ bột ra thau thì nhận được cuộc gọi từ Trương Triết, ông ta thông báo rằng Lục Quốc Vinh đang trên đường đến khu chung cư của tôi và thậm chí hắn còn đưa theo cả mẹ mình.
- Ông điên sao? Sao ông lại cho anh ta biết chỗ tôi ở chứ? – Tôi gào lên.
- Chứ cô bảo tôi phải làm sao? Cô bảo cô mệt nên cậu ta đòi tới nhà tôi thăm cô. Thế nên, tôi phải nói rằng cô thuê nhà sống một mình. Làm ơn đi cô Khương Nhu, người môi giới nói rằng cô rất linh động, cô có thể xử lý được chuyện này mà, xin cô.
Tôi muốn khóc quá, tôi đã tự đem mình đến vực thẳm rồi. Nếu Lục Quốc Vinh đến đây, chỉ cần anh ta hỏi vài người thì sẽ đến được căn hộ của tôi thôi.
Tôi nhanh chóng lao về phía cửa sổ và khi nhìn nhiều chiếc xe hơi nhỏ xíu đang rẽ vào cổng, tôi gần như nín thở. Có lẽ trong số đó có xe của Lục Quốc Vinh.