Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú - Chương 42: Phụ Nữ Giống Thời Tiết - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16
Khi tôi đi vệ sinh ra thì đã không còn thấy Khương Nhu nữa, Trân Trân nói rằng cô ấy xin phép về trước.
Chết tiệt, cô ấy lại bỏ rơi tôi ở đây. Tôi đã giúp cô ấy thoát khỏi gã Lục Quốc Vinh và tôi còn chưa có được nụ hôn tự nguyện theo lời hứa.
- Lại là chủ tịch. Xem ra hôm nay anh không may mắn rồi. – Một anh chàng trông khá nữ tính kêu lên.
Tôi không muốn trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của họ nên chọn cách uống rượu phạt. Tôi cảm thấy hụt hẫng và đau lòng khi nhớ về quá khứ.
Tôi đã hoang mang và lo sợ khi thức dậy và không nhìn thấy cô ấy. Từ giây phút đó, tôi đã có cảm giác mình mất đi cả thế giới, mãi cho đến ngày tôi phục hồi trí nhớ.
Nói tôi không hận Khương Nhu là nói dối nhưng tôi yêu cô ấy nhiều hơn. Tình yêu quá lớn hóa thù hận thành cây kim nhưng vẫn có thể đ.â.m tim tôi, khiến tôi đau đớn khi nhớ về.
- Chủ tịch, anh ổn chứ? Chúng ta kết thúc tại đây nhé. – Giọng Trân Trân vang lên bên tai tôi.
- Được.
Tôi đưa thẻ cho nhân viên quẹt rồi cùng Trân Trân đi ra xe. Tôi không thể lái xe nên bảo cô ấy đưa tôi về. Tất nhiên là về căn hộ có cô hàng xóm tên Khương Nhu chứ không phải căn biệt thự lạnh lẽo kia.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tuy nơi đó có mẹ và ông nội nhưng vì họ luôn ép buộc tôi làm những việc theo ý họ nên tôi cảm thấy thật lạc lõng dù rằng tôi yêu quý và kính trọng họ.
- Anh tự lên được không vậy sếp? – Trân Trân vừa tháo dây an toàn vừa hỏi.
- Gọi Khương Nhu, bảo cô ấy xuống dìu tôi lên. – Tôi mò mẫm tháo dây an toàn cho mình và nói.
- Sao cơ? À… à… vâng, tôi sẽ gọi ngay.
Trân Trân rất thông minh. Cô ấy nhanh chóng làm theo lời tôi và khi thấy bóng dáng thấp thoáng của Khương Nhu, cô ấy lập tức quẳng tôi lại rồi chạy đến chiếc taxi mà cô ấy đã đặt khi đang trên đường đến đây.
Không phải may mắn mà Trân Trân có được vị trí này, cô ấy linh động và làm việc gì cũng dự trù rủi ro, thời gian…
- Khương Nhu, em yêu, anh đi không nổi nữa. – Tôi lên tiếng, đưa tay về phía cô ấy.
Thế nhưng, khi cô ấy đến gần, tôi mới nhận thấy có gì đó không ổn, mặt cô ấy đỏ bừng, mắt ươn ướt, đỏ hoe, trông cứ như vừa khóc một trận trời long đất lở.
- Khương Nhu, có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em à? Hay em đau ở đâu? – Tôi gần như thoát khỏi cơn say, vội đặt tay lên vai cô ấy, hỏi dồn.
- Không có gì, đi thôi.
Cô ấy choàng tay tôi qua vai rồi dìu tôi vào trong. Tôi hối hận rồi, tôi không nên uống quá nhiều, tôi cần tỉnh táo để bảo vệ và chăm sóc cô ấy.
Dù tôi nằng nặc đòi vào căn hộ của Khương Nhu và xin cô ấy cho tôi ngủ trên sô pha nhưng cô ấy từ chối, lục túi quần tôi lấy ra chiếc thẻ từ, mở khóa nhà tôi rồi mang tôi đến bên giường.
- Khương Nhu, đừng đi.
Tôi vươn tay kéo Khương Nhu ngã vào lòng mình ngay khi cô ấy vừa toan bước đi. Bàn tay nhỏ bé chống lên n.g.ự.c tôi, cố gắng ngồi dậy nhưng tôi không đời nào để cô ấy đi, nhanh chóng xoay người và đặt cô ấy nằm dưới thân mình. Tôi muốn cô ấy.