Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1014: Cảm Ơn A Kỳ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:01
Tống Vũ thoáng nghĩ. Rồi cô mỉm cười với Lục Kỳ, giả vờ ngạc nhiên.
- Cảm ơn hoa của A Kỳ.
Nói xong, Tống Vũ bước lên nhận hoa.
Dĩ nhiên, cô là người duy nhất Lục Kỳ có thể gọi là chị.
Nếu cô không bước lên lúc này, người nhà họ Lục có lẽ cũng đoán được cô đã biết Kiều Niên là trưởng nữ nhà họ Lục từ lâu rồi.
Lục Kỳ hơi sững sờ. Nhận ra mình đã nhầm, cô vội vàng che bông hoa trong tay, lắc đầu giải thích.
- Chị Tống Vũ, chị hiểu lầm rồi. Những bông hoa này là dành tặng cho chị ruột của em, trưởng nữ nhà họ Lục, Lục Niên.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tống Vũ, Lục Kỳ vội vàng nói.
- Lần sau em sẽ chọn hoa khác cho chị.
Tống Vũ mỉm cười.
Lục Kỳ bước đến bên Kiều Niên, đưa hoa cho Kiều Niên bằng cả hai tay. Cô mỉm cười ngọt ngào, nói
- Chị ơi, mừng chị về nhà!
Sắc mặt Tống Vũ hơi thay đổi.
Bà Lục mở to mắt kinh ngạc. Bà nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin.
Cái gì?
Kiều Niên là Đường sao?
Trong giây lát, tâm trí bà Lục rối bời.
Mỉm cười, Kiều Niên nhận hoa từ Lục Kỳ. Cô vô cùng cảm động, ánh mắt lấp lánh.
Cô nhìn xuống những đóa hoa lục bình trong tay. Đây là loài hoa cô yêu thích. Cô dang rộng vòng tay ôm lấy Lục Kỳ.
Lục Kỳ ôm chặt Kiều Niên. Ngửi thấy mùi hương của Kiều Niên, mắt cô hơi đỏ.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Chị!
Cuối cùng cô cũng được gặp chị ruột của mình.
Trước đây, có kẻ muốn bắt cóc cô. Chính chị ruột đã cứu cô.
Trước đây, cô từng nghe người khác nói rằng chị gái luôn là người gần gũi nhất với mình. Tuy quan hệ giữa cô và Tống Vũ rất tốt, nhưng cô lại cảm thấy có một khoảng cách giữa hai người.
Tuy nhiên, khi ôm Kiều Niên, tim cô lại đập loạn nhịp. Rõ ràng là mùa đông, nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp.
Đây là điều chị Tống Vũ không thể cho cô.
- Chị. - Lục Kỳ không nhịn được ôm chặt Kiều Niên.
Ôm Lục Kỳ trong lòng, Kiều Niên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như đang âm thầm an ủi.
Lục Nhiêu và Lục Giang cũng bước ra. Thấy Kiều Niên và Lục Kỳ ôm nhau, họ cùng cười.
Em gái của họ cuối cùng cũng đến.
Bà Lục cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hành động vừa rồi của Lục Kỳ và Lục Châu, cùng với ánh mắt của Lục Nhiêu và Lục Giang, khiến bà nhận ra điều gì đó.
Tất cả bọn họ đều coi Kiều Niên như con gái lớn của Lục gia.
Bà vẫn nhớ lúc Đường sinh ra, con trai và con dâu bà đã mong chờ một cô con gái. Sinh con gái không dễ dàng gì, họ mừng rỡ đến nỗi không nhịn được cười.
Đường dần lớn lên, trông thật mềm mại, đáng yêu. Cô bé thông minh, lúc nào cũng bám theo các anh. Thậm chí còn nũng nịu gọi bà là "Bà" bằng giọng trẻ con, làm ra vẻ dễ thương.
Bà Lục vẫn còn nhớ Đường trông đáng yêu đến nhường nào. Trong cơn mơ màng, bà trở về thời thơ ấu, khi Đường vẫn còn sống.
Mắt bà Lục đỏ hoe. Bà cảm thấy Lục Kỳ có lẽ đã nhầm lẫn. Đó là lý do tại sao cô coi Kiều Niên là Đường.
Haiz.
Bây giờ bà nghi ngờ rằng việc để mọi người trong gia đình nhớ đến Đường là sai lầm. Nếu không, Lục Kỳ đã không coi Kiều Niên như chị gái mình.
Kiều Niên cảm nhận được thân thể Lục Kỳ đang run lên nhè nhẹ. Cô không khỏi nhớ lại lúc gặp lại Lục Kỳ, Lục Kỳ cũng từng run rẩy khóc.
- A Kỳ, đừng khóc nữa. - Kiều Niên dịu dàng nói.
Cô nhìn Lục Kỳ trong vòng tay mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
- Sau này chị sẽ luôn ở đây. Hãy ngoan nhé!
Cố Châu đứng bên cạnh Kiều Niên. Anh có thể thấy được sự dịu dàng trong ánh mắt của Kiều Niên. Giọng nói của cô cũng vô cùng dịu dàng, như mang theo một loại ma lực có thể xoa dịu trái tim người khác.
Cái lạnh của mùa đông dường như đã tan biến đi rất nhiều, khiến người ta cảm thấy như đang tắm trong làn gió xuân.
Tuy nhiên, giọng điệu của Kiều Niên lại có chút quen thuộc. Anh đã từng nghe ở đâu rồi?
Liệu có phải lúc Kiều Niên an ủi Cố Kỳ và Tiểu Thi không?
Hình như không phải vậy.
Trong cơn mơ màng, Cố Châu như nhìn thấy một bồn tắm, và anh đang ngồi trong đó.