Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 103: Chúng Ta Giàu Rồi!
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:16
Dưới sự thúc giục không ngừng của Kiều Sơn và Tô Tuyết, Kiều Hân kể hết mọi chuyện về chuyến đi đến bệnh viện tâm thần của mình.
Lần này đến lượt Kiều Sơn và Tô Tuyết ngẩn người.
- Thật sao? - Tô Tuyết ngập ngừng hỏi.
Kiều Hân gật đầu nói.
- Mẹ ơi, sao con lại nói dối mẹ chứ? Vườn nhà Kiều Niên vẫn còn rất nhiều cây xanh! Mẹ ơi, mẹ nói cho con biết, sao Kiều Niên lại biết trồng cỏ Suranne?
Kiều Sơn ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, trầm ngâm nói.
- Con chắc chắn là Kiều Niên trồng chứ?
Kiều Hân gật đầu.
- Bác sĩ điều trị của Kiều Niên nói vậy.
- Vậy thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn. - Khóe môi Kiều Sơn nhếch lên, ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Kiều Hân nhìn Kiều Sơn với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu ý Kiều Sơn.
- Bố, bố đang nói gì vậy?
Thấy Kiều Hân như vậy, Tô Tuyết không khỏi mỉm cười giải thích.
- Đứa nhỏ ngốc nghếch, con không hiểu đâu. Cô ta là chị gái con, lại là người nhà họ Kiều. Những thứ cô ta sở hữu đương nhiên sẽ thuộc về nhà họ Kiều.
Kiều Hân ngạc nhiên nhìn Tô Tuyết, nghi ngờ nói.
- Mẹ, chúng ta sẽ giàu có sao?
Tô Tuyết nhìn Kiều Hân với ánh mắt khẳng định.
Kiều Hân không khỏi mỉm cười. Cô đắc ý nói.
- Vậy thì tốt quá! Vậy thì con có thể mua những gì con thích!
Nụ cười của Tô Tuyết càng thêm phần táo bạo.
- Nhà họ Kiều nhà chúng ta chưa bao giờ có địa vị cao trong xã hội. Nếu Kiều Niên có năng lực như vậy, nhà chúng ta sẽ không còn sợ bị bắt nạt nữa!
Kiều Sơn gật đầu. Lúc này, ông đột nhiên cảm thấy Kiều Niên trông khá dễ nhìn.
- Hân Hân, con có nhớ trong bệnh viện tâm thần có bao nhiêu chậu cỏ Suranne không?
Kiều Hân suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ở bệnh viện tâm thần, các y tá đã chuyển đi khoảng bảy, tám chậu rồi. Trong sân vẫn còn rất nhiều chậu cây. Không biết còn sót lại không.
- Ý con là nó trồng rất nhiều cây xanh à? - Kiều Sơn háo hức hỏi.
- Phải, khoảng 200 mét vuông, nhưng con không nhận ra cây nào trong số đó cả. - Kiều Hân nói.
Kiều Sơn quay sang nhìn Tô Tuyết và nói.
- Mau đến bệnh viện xem thử. Có thể nó đã trồng rất nhiều loại thảo dược đắt tiền. Chuyển hết về nhà đi!
Tô Tuyết gật đầu.
Kiều Hân đứng bên cạnh tán thành nói.
- Bố, bố phải lấy lại thảo Surane mà Kiều Niên đã chuyển đến nhà họ Cố. Đó là bảo vật của nhà họ Kiều chúng ta. Sao bố có thể dễ dàng để Cố Châu lấy được?
Kiều Sơn gật đầu đồng ý.
- Đúng vậy. Đó là của nhà họ Kiều chúng ta. Tên phản đồ này thật sự quá vô sỉ!
Bỗng nhiên, tiếng vỗ tay vang lên.
Mấy người kia nhìn sang, thấy Kiều Niên đang đứng cách đó không xa.
- Tuyệt vời. Thật sự là tuyệt vời! - Kiều Niên nhìn ba người bọn họ với vẻ mặt mỉa mai.
Đây là lần đầu tiên cô thấy người mặt dày như vậy. Cô ghê tởm đến mức muốn nôn.
Nhìn thấy Kiều Niên đi tới, Tô Tuyết vô thức đứng chắn trước chậu thảo Surane, che khuất tầm nhìn của Kiều Niên.
Kiều Hân nắm chặt tay, vẻ mặt lo lắng nhìn Kiều Niên.
Giờ Kiều Niên đã là hiệu trưởng trường Đại học An, muốn tốt nghiệp thành công, cô phải được Kiều Niên chấp thuận. Vì vậy, cô đành phải ngậm ngùi.
Kiều Sơn vẫn giữ được bình tĩnh. Ngồi tại chỗ, ông ra vẻ gia trưởng.
- Kiều Niên, con về rồi. Đúng lúc thật đấy. Bố có chuyện muốn nói với con!
- Được, nhưng ông phải trả lại cỏ Suranne cho tôi trước đã! – Kiều Niên thậm chí còn chẳng buồn gọi Kiều Sơn là “bố” của mình. Giọng cô lạnh tanh.
Tô Tuyết nghe Kiều Niên nói vậy, lập tức nhảy dựng lên, sốt ruột nói.
- Cô nói gì vậy? Cỏ Suranne là của nhà họ Kiều. Sao bây giờ cô dám nhắc đến nó? Nếu cô có được thứ gì tốt, chẳng phải cô nên biết mang về nhà sao?
- Tôi làm gì mà phải ngại khi nhắc đến chứ? - Kiều Niên nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Kiều Hân đang đứng cạnh Tô Tuyết.
- Kiều Hân là đồ ăn cắp. Cô ta đã lấy cắp đồ của tôi. Sao tôi không được nhắc đến? - Kiều Niên hoàn toàn không hiểu ba người họ đang nghĩ gì.
Kiều Hân được sinh ra sau khi Tô Tuyết trải qua mười tháng đau khổ mang thai.
Giờ, theo Kiều Niên, Kiều Hân là đồ ăn cắp.
Tô Tuyết tức giận quát.
- Cô nói bậy bạ gì thế? Hân Hân chỉ đến bệnh viện lấy lại đồ đạc của gia đình thôi. Sao cô lại nói con bé lấy cắp đồ của cô chứ?