Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 105: Chơi Bài Gia Đình
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:17
- Tôi đã tốn bao công sức để trồng cỏ Suranne. Sao nó lại đột nhiên trở thành tài sản của nhà họ Kiều?
Tô Tuyết biết rõ Kiều Niên không hài lòng với nhà họ Kiều. Bà cố tỏ ra lễ phép, nói.
- Kiều Niên, chuyện lúc nãy là lỗi của chúng ta, nhưng lúc đó mẹ và bố con đều bận việc công ty. Lý do chúng ta không đến thăm con là để che giấu chuyện con đã từng mang thai và sinh con. Tất cả đều vì hôn nhân của con. Nếu người khác biết con mang thai và thậm chí còn sinh con, có lẽ họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt khác.
Thấy Kiều Niên im lặng, Tô Tuyết nghĩ rằng Kiều Niên đã bị lời nói của mình lay động. Bà tiếp tục.
- Hồi đó, nếu tin tức về chuyện của con bị lộ ra, con sẽ không thể kết hôn với ai suốt đời. Kiều Niên, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Bố con cũng rất yêu thương con. Ông ấy thường vì con mà lén lau nước mắt vào ban đêm.
Kiều Niên đứng đó mặt không biểu cảm. Cô nhìn về phía Tô Tuyết, tò mò hỏi.
- Vậy thì tôi có thể lấy hết tài sản của nhà họ Kiều, đuổi bà ra khỏi nhà được không? Chẳng phải bà đã nói chúng ta là người một nhà sao? Của bà là của tôi.
- Cô… - Mặt Tô Tuyết đỏ bừng vì tức giận.
- Vừa rồi bà có nói dối tôi không? - Kiều Niên nhìn Tô Tuyết.
Cô muốn xem người phụ nữ này còn có thể bịa ra những lời nói dối vô lý nào nữa.
- Sao… sao lại giống nhau được? Chúng ta là trưởng bối của con! - Tô Tuyết lắp bắp.
- Các vị trưởng bối? Vì tôi mà các người đưa tôi vào bệnh viện tâm thần sao? - Vẻ mặt Kiều Niên lạnh lùng, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
- Nếu con nhà giàu mà cũng bị như vậy thì cha mẹ đã gửi chúng ra nước ngoài du học rồi. Nhưng tại sao tôi lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Lúc tôi ở một mình trong bệnh viện tâm thần, không có ai nương tựa, các người đã làm gì? Sao lúc đó các người không nói các người là trưởng bối của tôi?
Kiều Hân lập tức dịu dàng nói.
- Chị, đúng là có phúc. Nếu bố mẹ không đưa chị vào bệnh viện tâm thần, sao chị lại an phận mà trồng cỏ Suranne?
Kiều Niên mỉm cười. Ánh mắt cô đầy vẻ giận dữ.
- Sao tôi không đưa cô vào bệnh viện tâm thần năm năm nhỉ? Như vậy được không?
Kiều Hân sợ hãi tái mặt. Cô cúi đầu, không dám nói thêm lời nào nữa.
Tô Tuyết liếc mắt sang một bên, vội vàng nói.
- Kiều Niên, em gái con nói đúng. Con không cần cảm ơn chúng ta đã đưa con vào bệnh viện tâm thần, dù sao thì đó cũng là lý do con có thể trồng được cỏ Suranne. Thế này thì sao? Chỉ cần con mang hết số cỏ Suranne còn lại về là được. Viết phương pháp trồng cỏ Suranne ra, chúng ta sẽ không làm ầm ĩ với con!
Kiều Niên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Tuyết. Tô Tuyết rõ ràng đang đòi hỏi quá đáng. Cô nghiến răng, phun ra bốn chữ.
- Trong mộng của bà!
- Ý con là sao? - Tô Tuyết nhìn Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu.
Bà cảm thấy những lời mình nói cũng có lý. Bà đã nghĩ đến lợi ích của Kiều Niên rồi.
- Chỉ cần con giao cỏ Suranne ra, lại còn ghi chép phương pháp trồng trọt ra, con sẽ là người có công lớn nhất với gia tộc. Mẹ và bố con sẽ chuẩn bị cho con một món hồi môn hậu hĩnh hơn!
Kiều Niên không buồn giải thích với đám người ngu ngốc này. Cô nói rõ ràng từng chữ.
- Tôi đã tốn bao nhiêu năm công sức vun trồng cỏ Suranne. Đây chỉ là của tôi. Không liên quan gì đến nhà họ Kiều nhà ngươi! Nếu bà biết điều gì tốt cho mình thì hãy giao cỏ Suranne ra ngay lập tức. Nếu không, đừng trách tôi vô lễ! - Kiều Niên tiếp tục nói, cố gắng kìm nén cơn giận.
Kiều Hân nhìn cỏ Suranne với vẻ miễn cưỡng.
Đó là một món đồ quý giá. Dĩ nhiên cô không nỡ trả lại.
Trước đây, sau khi Kiều Niên nổi tiếng ở trường Đại học An, Tô Yến không còn để ý đến Kiều Hân nữa.
Nếu cô đưa cỏ Suranne cho Tô Yến, anh chắc chắn sẽ rất coi trọng cô và làm lành với cô.
Kiều Hân nhìn Tô Tuyết với vẻ cầu khẩn, ra hiệu cho bà giữ lại cỏ Suranne.
Tô Tuyết lập tức hiểu ra ý Kiều Hân. Bà nhìn Kiều Niên và bất lực nói.
- Kiều Niên, con là chị cả. Sao con có thể tranh giành một chậu cỏ Suranne với em gái mình chứ? Con không thể nhường nhịn nó một chút sao?
Kiều Niên rất ghét Tô Tuyết chơi bài gia đình. Nhà họ Kiều có thể chẳng giỏi việc gì khác, nhưng họ lại rất giỏi bắt nạt người khác.
Kiều Niên nói một cách thiếu kiên nhẫn.
- Đủ rồi. Bà có trả lại hay không?
- Không! - Tô Tuyết nói, sắc mặt âm trầm.
Trước khi vào viện tâm thần, Kiều Niên chưa bao giờ nói chuyện với bà bằng giọng điệu như vậy.
Ánh mắt Kiều Niên trở nên lạnh lẽo.
- Vậy sao?
Kiều Sơn cũng cảm thấy Kiều Niên đã đi quá xa. Ông ngạo mạn nói.
- Mau mang hết cỏ Suranne từ nhà họ Cố về đi. Vậy thì việc hôm nay mày cãi lại trưởng bối, tao sẽ không truy cứu nữa!
Kiều Niên nắm chặt tay.