Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 108: Anh Cố Châu
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:17
Đúng lúc này, tiếng bước chân vọng lại từ hành lang.
Kiều Niên quay lại và thấy Cố Châu đang bước vào. Cô bắt gặp ánh mắt tò mò của Cố Châu.
Ánh mắt của Cố Châu rơi xuống cánh tay vẫn còn đang chảy m.á.u của Kiều Niên.
Lúc này, quản gia bước tới. Cố Châu lạnh lùng nói.
- Nhốt nó vào lồng.
Con rắn dường như nhận ra mình đã làm sai điều gì đó. Nó ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, bất động. Nó để cho quản gia Triệu khóa nó lại.
Kiều Niên nhíu mày.
Cô gái vừa nãy quá sốc, dường như vừa mới lấy lại tinh thần. Khóc lóc thảm thiết, cô yếu ớt nói.
- Anh Cố Châu, em sợ quá.
Nói xong, cô gái chuẩn bị nhào vào lòng Cố Châu.
Cố Châu nhíu mày. Dưới ánh mắt lạnh lẽo đến ngạt thở của anh, cô gái sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ.
- Anh Cố Châu…
Sắc mặt Cố Châu âm trầm dị thường. Ánh mắt anh lạnh như băng, sốt ruột hỏi.
- Cô là ai? Sao cô lại ở trong thư phòng của tôi?
Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn Cố Châu. Cô đưa tay lau nước mắt, nói với vẻ thương cảm.
- Anh Cố Châu, em là Vương Diệu, em gái ruột của Vương Lâm. Chúng ta gặp nhau ở bệnh viện lúc trước!
Kiều Niên hơi sững sờ.
Vương Lâm... Cái tên này nghe quen quen.
Hình như cô đã từng nghe qua.
Ánh mắt Kiều Niên dừng lại trên khuôn mặt Vương Diệu.
Đột nhiên, cô nhận ra.
Giờ cô mới nhớ ra.
Vương Lâm chẳng phải là người phụ nữ mà Tô Tuyết đã tùy tiện tạo ra để giúp Kiều Hân thoát khỏi tình cảnh này sao?
Vương Lâm có thực sự tồn tại không?
Tại sao Cố Châu lại mời em gái Vương Lâm đến Cố gia?
Kiều Niên đứng chôn chân trên mặt đất, chăm chú nhìn Vương Diệu.
Chẳng lẽ Cố Châu đã thích Vương Diệu rồi sao?
Ngay sau đó, lời nói của Cố Châu khiến Kiều Niên đảo lộn suy nghĩ của mình.
- Ai cho phép cô vào thư phòng của tôi?
Sắc mặt Cố Châu âm trầm. Toàn thân anh toát ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến người ta phải run rẩy sợ hãi.
Vương Diệu cứng đờ người. Cô không ngờ Cố Châu lại ghét cô đến vậy, nhất là khi cô là dì của con Cố Châu.
- Em…
- Cút đi! Nếu không có sự cho phép của tôi, bất kỳ ai bước vào thư phòng đều phải báo cáo với Diêm Vương! - Giọng nói của Cố Châu tuy không lớn nhưng lại vô cùng đáng sợ.
Vương Diệu sợ đến mức không dám khóc nữa. Cô lùi lại hai bước, vội vã chạy ra ngoài.
Khi Vương Diệu bước đến cửa thư phòng, dường như nhớ ra điều gì đó. Cô quay lại nhìn Cố Châu, khẽ nói.
- Cảm ơn anh Cố Châu đã cứu em. Nếu không, em đã bị con rắn đó cắn c.h.ế.t rồi!
Kiều Niên không khỏi nghĩ: Người này có vấn đề về thần kinh sao?
Nét mặt Cố Châu càng thêm u ám. Anh liếc nhìn Kiều Niên, rồi lại nhìn Vương Diệu.
- Cô nên cảm ơn cô ấy mới phải. Chuyện đó liên quan gì đến tôi? Trong nhà họ Cố không có chỗ cho người có thị lực kém.
Vương Diệu sững người. Cô không ngờ Cố Châu lại nói chuyện với cô tàn nhẫn đến vậy.
Cô nhìn Kiều Niên với đôi mắt ngấn lệ.
Người phụ nữ đó xinh đẹp tự nhiên, toát ra khí chất cao quý, tao nhã. Tuy cánh tay bị thương, nhưng vẻ điềm tĩnh của cô ấy vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Vương Diệu cảm thấy xấu hổ. So với người phụ nữ kia, cô chẳng khác nào một con ch.ó hoang bị bắt gặp trên đường.
Vương Diệu cúi đầu, miễn cưỡng nói.
- Cảm ơn.
Nói xong, Vương Diệu lau nước mắt bước ra ngoài.
Vương Diệu cứ tưởng Cố Châu sẽ chăm sóc cô chu đáo vì chị gái. Dù sao thì, cô cũng là dì của Tiểu Kỳ, lại là họ hàng nhà họ Cố.
Sao Cố Châu lại có thể đối xử với cô như vậy?
Chị gái cô đã mất mạng vì anh.
Vương Diệu càng nghĩ càng thấy đau lòng. Cô không kìm được nước mắt.