Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1131: Chết Vì Cô Sao?
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:06
Bề ngoài, anh là người chăm sóc Giang Trừng, nhưng thực tế, Giang Trừng mới là người chăm sóc anh!
Giang Trì đọc nhật ký ngày càng nhanh. Không mất nhiều thời gian để đọc xong. Anh nặng nề khép lại.
Thấy Giang Trì tâm trạng không tốt, Kiều Niên tỏ ra đồng cảm. Cô do dự một chút rồi nói.
- Anh ấy chọn anh. Anh nên cảm ơn anh ấy và sống thật tốt!
Giang Trì hít một hơi thật sâu. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi giày cao gót của Kiều Niên, anh có thể thấy được mắt cá chân thon dài của cô.
- Giang Trì, giờ anh hẳn đã biết rõ anh Cả của tôi đã từng cứu em anh. Chẳng phải anh nên buông bỏ mối thù giữa hai người sao? - Kiều Niên tiếp tục.
Giang Trì ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt xanh biếc tràn ngập bi thương. Xung quanh vẫn còn đỏ ngầu, trông anh rất buồn bã nhưng lại tràn đầy hận thù.
Kiều Niên nhìn vẻ mặt buồn bã của Giang Trì. Cô đã ghét anh từ lâu, nhưng cô đột nhiên nhận ra rằng cô đã ghét nhầm người. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Em trai anh chắc hẳn muốn anh hạnh phúc.
Giang Trì mím môi, cúi đầu nhìn cuốn nhật ký trên tay. Một lúc sau, anh nói.
- Xin lỗi, lúc trước tôi đã hiểu lầm.
Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Giang Trì là người biết phân biệt đúng sai.
Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Trì lại khiến tim Kiều Niên như nhảy lên tận cổ họng.
- Em trai tôi c.h.ế.t vì cô sao?
Bất ngờ, Kiều Niên nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Giang Trì. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Giang Trì.
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, cô đã bị Giang Trì xé xác từ lâu rồi.
Kiều Niên nghĩ đến những gì được viết trong nhật ký của Giang Trừng. Giang Trừng quả thực đã c.h.ế.t vì cô, nhưng cô không thể nào lấy mạng mình mà đền bù cho Giang Trừng. Điều duy nhất cô có thể làm là tìm ra những kẻ đã sát hại Giang Trừng và đưa chúng ra trước công lý.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Cố Châu nhận thấy ánh mắt đầy sát khí của Giang Trì. Anh hơi nhích người về phía trước, che khuất tầm nhìn của Giang Trì về phía Kiều Niên. Anh lạnh lùng đáp trả ánh mắt của Giang Trì.
- Anh còn muốn tìm một con cừu tế thần hay một vật tế thần để báo thù cho em trai anh sao? Anh muốn cô ấy làm cừu tế thần hay vật tế thần đó à? – Cố Châu khẽ nhíu mày.
Không đợi Giang Trì nói, ánh mắt của Cố Châu lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh nói tiếp.
- Cô ấy hoàn toàn không biết chuyện này. Nếu anh thực sự muốn trả thù cô ấy, hãy đánh tôi trước!
Kiều Niên ngồi bên cạnh Cố Châu. Nghe thấy lời Cố Châu nói, lòng cô ấm áp hẳn lên. Dường như Cố Châu sẽ bảo vệ cô bất kể thế nào. Cảm giác này thật tốt!
- Trả thù cô ấy à? - Giang Trì hơi nheo mắt. Giọng nói lạnh lùng, anh nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đúng như cậu nói, lúc đó cô ấy thậm chí còn không biết em trai tôi. Trả thù cô ấy có ích gì chứ?
Cố Châu nghe Giang Trì nói vậy, anh nhìn Giang Trì chằm chằm không chớp mắt, như thể đang xác định xem anh ta nói có đúng sự thật hay không!
- Tìm ra hung thủ đi. Đến lúc đó, anh có thể báo thù cho Giang Trừng! - Kiều Niên ngồi thẳng dậy, nhìn Giang Trì không chớp mắt.
- Báo thù? - Giang Trừng lặp lại.
Bất kể phải trả giá thế nào, Giang Trì cũng chỉ hy vọng Giang Trừng có thể sống lại. Nhưng ông trời sẽ không cho Giang Trừng thêm một cơ hội sống lại nữa!
Trong ấn tượng của anh, em trai anh ấm áp như mặt trời, vậy mà một người em trai đẹp đẽ như vậy lại bị giết!
- Em trai tôi thật sự quá ngây thơ. Nó quá ngây thơ. Nó chưa từng trải qua điều gì tà ác. Thế gian này thật hiểm ác. Là lỗi của tôi! - Lòng Giang Trì đau đớn đến mức muốn chết.
Giang Trì đã đi khắp nơi. Vì đã quen với bóng tối của xã hội, anh không muốn Giang Trừng nhìn thấy những điều đen tối đó. Anh sẽ quét sạch mọi chướng ngại vật cho em trai mình.
Chính vì anh đã bảo vệ Giang Trừng quá tốt nên Giang Trừng mới ngây thơ như vậy.
Giang Trừng biết con gái lớn của nhà họ Lục vẫn chưa chết, nên anh muốn mang cô đến gặp Lục Châu để báo đáp ân cứu mạng của Lục Châu.
Giang Trừng chắc chắn không biết rằng khi anh vạch trần bí mật của người khác, những kẻ đó sẽ tàn nhẫn g.i.ế.c c.h.ế.t anh!
Đó là lỗi của anh. Anh đã đánh giá thấp bản chất con người. Anh đã không bảo vệ được Giang Trừng!