Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1143: Lời Cảm Ơn
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:06
- Vâng, cháu được nhà họ Kiều nhận nuôi lúc ba tuổi. Cháu mới tìm thấy gia đình gần đây thôi. - Kiều Niên mỉm cười nhẹ, nhìn Tô Nhan, dịu dàng nói.
Ba tuổi được nhận nuôi sao?
Nghe đến chữ "ba tuổi", Tô Nhan chợt nhớ đến con gái lớn. Mắt bà cay xè. Bà vội vàng nhìn đi chỗ khác, chớp mắt thật mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh. Bà hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Tốt lắm, tốt lắm. Tìm được gia đình là phúc phận của cháu!
- Vâng. - Kiều Niên mỉm cười gật đầu.
- Tội nghiệp cháu. Cháu có phải chịu khổ ở nhà họ Kiều không? - Tô Nhan vẫn còn ảo tưởng rằng con gái lớn của mình vẫn còn sống. Bà vẫn còn cơ hội được gặp con gái lớn và lắng nghe từng chi tiết cuộc sống của con gái lớn.
- Hồi ba đến sáu tuổi, bà Kiều đối xử với cháu rất tốt. Sau khi bà Kiều mất, cháu được gửi về quê. - Kiều Niên giải thích ngắn gọn.
Thấy Tô Nhan đã rưng rưng nước mắt, cô mỉm cười dịu dàng.
- Cháu sống với ông nội ở quê, rất hạnh phúc.
Tô Nhan quay đầu sang một bên. Bà hít sâu vài hơi, cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng. Khi nhìn lại Kiều Niên, bà mỉm cười an ủi.
- May mà giờ cháu đã tìm được nhà rồi. Cháu không còn sợ bị oan ức nữa.
- Vâng. - Kiều Niên gật đầu.
- Nhà họ Lục mà cháu nói đến có phải là nhà họ Lục ở quận Bắc Giang không? - Tô Nhan nhớ hình như nhà họ Lục ở quận Bắc Giang có rất nhiều con, nhưng bà không biết nhà họ Lục có mất con hay không.
Kiều Niên lắc đầu nhẹ.
- Chẳng lẽ là nhà họ Lục ở quận Đông Sơn? - Tô Nhan hỏi lại. Phải biết rằng ở An Thành chỉ có một vài gia tộc họ Lục danh tiếng.
Kiều Niên mỉm cười lắc đầu.
Tô Nhan cẩn thận đánh giá Kiều Niên. Kiều Niên trông không giống người được nuôi dạy kém. Hình như ông nội ở quê đối xử với cô rất tốt.
Bàn tay Kiều Niên trắng trẻo, thanh tú, như được nuông chiều.
Lục gia, có thể gả vào nhà họ Cố, quả nhiên là một gia tộc giàu có và quyền lực.
Tô Nhan thỉnh thoảng về An Thành. Những người bà quen biết ở An Thành đều là những người giàu có thế hệ trước. Về phần những gia tộc mới, bà thực sự không quen biết ai.
Lục Kỳ nghe thấy câu hỏi của Tô Nhan, cô trở nên lo lắng. Cô lặng lẽ đến bên Lục Châu và kéo tay áo anh.
Lục Châu chỉ liếc nhìn Lục Kỳ một cái rồi lại thu ánh mắt lại.
Lục Kỳ ngạc nhiên nhìn Lục Châu. Chẳng lẽ anh Cả đã sớm nghĩ đến lúc giới thiệu chị gái cô với mẹ rồi sao?
Thật ra, Lục Kỳ không dám bước ra tiết lộ thân phận của Kiều Niên.
Cô sợ!
Nếu mẹ cô trách cô che giấu sự thật, chân cô chắc chắn sẽ đau lắm!
Tô Nhan cúi đầu chạm vào tay Kiều Niên. Bà mỉm cười nói.
- Niên Niên, cháu ở đâu? Dì lúc nào cũng ở nước ngoài, không biết tình hình ở An Thành. Cháu và Cố Châu đã kết hôn rồi. Theo lễ nghi, dì nên đến thăm bố mẹ cháu. Cháu...
Ánh mắt Tô Nhan vô tình rơi vào nốt ruồi đỏ dưới ngón út bên trái của Kiều Niên. Bà lập tức dừng lại, đồng tử giãn ra không ngừng.
Mím môi, bà hình dung ra đứa con gái lớn của mình. Có một nốt ruồi đỏ dưới ngón út bên trái, và một vết bớt sau tai trái.
- Họ Lục ở huyện Hưng Hóa, An Thành. - Kiều Niên nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhan, cô nói rõ ràng từng chữ.
Nghe Kiều Niên nói vậy, Tô Nhan sững sờ. Bà ngước nhìn Kiều Niên, bắt gặp ánh mắt tươi cười của cô.
Nếu bà nhớ không nhầm thì họ là họ Lục duy nhất ở khu Hưng Hóa.
Môi Tô Nhan hơi run run. Bà giả vờ bình tĩnh hỏi.
- Số nhà là số mấy?
- 666.
Tim Tô Nhan bắt đầu đập loạn xạ. Chẳng phải địa chỉ mà Kiều Niên nhắc đến là nhà họ sao?
Kiều Niên quả nhiên là con gái lớn của bà!
Tô Nhan nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên, vô thức ôm cô vào lòng. Ánh mắt bà rơi vào vết bớt hình trái tim nhỏ xíu sau tai Kiều Niên. Bà cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nghẹn ngào nói.
- Niên Niên!
Là Niên Niên của bà!
Tim Tô Nhan đập thình thịch. Bà ôm chặt Kiều Niên, thân thể không tự chủ mà run lên.
- Niên Niên!
- Mẹ. - Kiều Niên khẽ gọi.