Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1169: Ác Mộng
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:07
Kiều Niên ôm chặt Cố Châu. Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, cô khẽ nói.
- Em vừa mơ thấy Trần tiên sinh vì cứu em mà đỡ đạn cho em. Thậm chí còn cho nổ bom, g.i.ế.c c.h.ế.t cả giáo đường và những người đuổi theo em. Em thấy ông ấy c.h.ế.t ngay trước mắt em. Em... - Giọng Kiều Niên nghẹn ngào.
Dù biết mọi chuyện vừa rồi chỉ là mơ, cô vẫn buồn đến mức muốn khóc.
Cố Châu ôm chặt Kiều Niên, nhỏ giọng hỏi.
- Em biết ông ấy à?
Kiều Niên lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cố Châu. Cô khẽ lắc đầu.
- Thật ra em không quen ông ấy. Trước đây, em đến MY tham gia một cuộc thi cờ b.ạ.c đá. Khi đó, em có gặp Trần tiên sinh vài lần.
Cô không quen Trần tiên sinh. Nếu không phải vì A Miêu, có lẽ cô đã không để ý đến ông ấy.
Nghe Kiều Niên kể lại giấc mơ, Cố Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói.
- Người ta ngủ thì đầu óc cũng được nghỉ ngơi. Chỉ khi đó mới có thể mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.
- Ừm. - Kiều Niên gật đầu đồng ý. Có lẽ vì hôm nay được đoàn tụ với cha mẹ nên cô mới mơ thấy ông Trần sẽ c.h.ế.t thay mình.
Tuy nhiên, nỗi đau trong mơ lại quá chân thực, giống như hiện thực. Dù bây giờ có tỉnh lại, cô vẫn cảm thấy như thể những gì xảy ra trong mơ là thật.
- Thật ra, mơ thì ngược lại. Ông Trần chắc chắn sẽ không chết. Cơ thể ông ấy chắc chắn rất khỏe mạnh.
Kiều Niên gật đầu, nhưng cô vẫn đang nghĩ về giấc mơ của mình.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng quản gia.
- Ngũ tiểu thư, thiếu gia, trời cũng đã muộn rồi. Đến giờ dậy rồi.
Nghe thấy lời quản gia, Kiều Niên lập tức tỉnh táo lại.
Ôi không.
Giờ thì ai cũng biết tối qua cô đã lén chạy sang phòng Cố Châu.
Mặt Kiều Niên đỏ bừng.
- Dì Đông, cháu dậy rồi. Cháu xuống ngay đây. - Kiều Niên đáp.
- Được rồi, Ngũ tiểu thư. Tôi để quần áo của cô ngoài cửa nhé. - Dì Đông nói xong liền rời đi.
- Cảm ơn dì Đông. - Vừa nói, Kiều Niên vừa liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ôm mình. Cô đẩy anh ra, nhỏ giọng nói.
- Nhanh lên!
- Được rồi. - Cố Châu mỉm cười buông eo Kiều Niên ra.
Thấy Cố Châu vẫn đang nằm dài trên giường, Kiều Niên cũng chẳng buồn để ý đến anh. Cô bước xuống giường, đi ra cửa. Cô nhận ra dì Đông đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo mới cho mình. Quần áo treo trên móc treo di động, cô mang vào.
Kiều Niên đặt móc treo di động vào phòng rồi đi về phía phòng tắm.
Cố Châu nằm uể oải trên giường, nghĩ về giấc mơ mà Kiều Niên vừa kể. Anh hơi nhíu mày. Anh không thích cô mơ thấy người đàn ông khác.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Sau khi Kiều Niên vào phòng tắm, cô thấy Cố Châu vẫn chưa vào. Cô thò đầu ra khỏi phòng tắm và thấy Cố Châu đang ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Kiều Niên mỉm cười hỏi.
- Anh có vào không?
Khi nghe thấy lời Kiều Niên, mắt Cố Châu sáng lên. Môi anh hơi cong lên, chậm rãi bước về phía phòng tắm.
Làm sao anh có thể từ chối lời mời của vợ mình chứ?
...
Khoảng hai mươi phút sau, Cố Châu và Kiều Niên cùng nhau xuống cầu thang.
Khi Cố Châu bước ra phòng khách, anh lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm.
Anh nhìn quanh và nhận ra ánh mắt của bố vợ mới là thứ đáng sợ nhất!
Cố Châu im lặng.
Khi Kiều Niên xuống cầu thang, thấy cả nhà họ Lục đang ở phòng khách, mắt cô sáng lên. Cô nhanh chóng bước đến chỗ Tô Nhan và Lục Du. Cô nắm lấy tay Tô Nhan và gọi.
- Bố, mẹ!
Khi Lục Du nhìn Kiều Niên, ánh mắt ông dịu dàng và tràn đầy yêu thương.
Tô Nhan nhẹ nhàng nói.
- Đi ăn sáng thôi. Ăn xong, mẹ đưa con đi bệnh viện. Bố con sẽ đến đồn cảnh sát.
Kiều Niên mỉm cười gật đầu.
Bữa sáng nhà họ Lục cũng rất thịnh soạn, nhưng Kiều Niên hơi mệt vì ăn.
Bà, bố và mẹ thay phiên nhau gắp đồ ăn cho cô. Buổi sáng cô không ăn nhiều, nhưng vì tình yêu thương của gia đình nên cô ăn rất nhiều.
Ăn xong, Lục Du trầm giọng nói.
- Bố đi đồn cảnh sát lấy tin tức về vụ bắt cóc Đường hai mươi năm trước. Sau đó, bố sẽ đến bệnh viện gặp mọi người.