Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1174: Xin Lỗi
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:07
- Con gái thầy bị bắt cóc. Ngày thứ năm sau khi con gái lớn nhà họ Lục, Lục Niên, mất tích, những kẻ đó đã bịt mắt thầy và đưa thầy vào phòng phẫu thuật.
Thẩm An nhíu mày, nắm chặt tay. Gân tay ông nổi lên dữ dội.
- Bọn người đó điên thật rồi. Chúng... chúng nhờ thầy ghép tủy của con gái lớn nhà họ Lục, Lục Niên, cho một cô gái nhỏ. Ghép tủy vốn là một ca phẫu thuật lớn. Rất dễ xảy ra tai biến trong quá trình phẫu thuật. Thông thường, người ta thường chọn người lớn để ghép tủy. Người lớn khỏe mạnh hơn trẻ con, vậy mà họ lại để một đứa trẻ ba tuổi ghép tủy.
Thẩm An nói rất lưu loát về y học.
- Thầy không muốn ghép tủy, nhưng bọn họ nói nếu thầy không làm, họ sẽ g.i.ế.c con gái thầy. - Lúc này, ánh mắt của Thẩm An dần trở nên mơ hồ. Ông nhìn chằm chằm vào máy quay và nói tiếp.
- Thầy không còn cách nào khác.
Thẩm An ngồi đó, mắt càng lúc càng mơ hồ. Một lúc lâu sau, ông nói.
- Lúc chuẩn bị phẫu thuật, thầy vô tình nghe thấy bọn họ nói rằng sau này sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Nhan Nhi và con của em. Lúc đó, thầy đã tiêm một lượng lớn thuốc mê vào con bé. Sau khi phẫu thuật, thầy nói rằng Đường đã chết. Thầy phải tự mình xử lý t.h.i t.h.ể để tránh bị cảnh sát phát hiện. Khi họ nhận ra Đường đã ngừng thở, cũng không còn mạch đập, họ đã đồng ý.
Thẩm An túm tóc, như thể đang cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó. Ông nói tiếp.
- Họ muốn xử lý Đường, nhưng thầy đã từ chối. Lúc đó, thầy nói rằng thầy là bác sĩ pháp y. Thầy biết cách để tránh cảnh sát tìm thấy t.h.i t.h.ể của Đường.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Nói xong, nước mắt ông rơi xuống vì đau đớn. Ông nói với vẻ mặt đau đớn và hung dữ.
- Tô Nhan, thầy biết thầy đã phụ lòng em, nhưng thầy không thể làm gì khác. Điều duy nhất thầy có thể làm là để Đường sống tốt, không để con bé mất mạng.
Thẩm An nhíu mày. Tuy nét mặt ông đột nhiên giãn ra, nhưng ông vẫn sốt ruột nói.
- Giờ thầy nhớ ra rồi. Thầy nhớ hết rồi. Thầy sẽ từ từ kể lại cho em nghe từ đầu.
Ông ngồi đó, kể cho bà nghe mọi chuyện về vụ bắt cóc con gái lớn nhà họ Lục năm xưa.
Ông cũng rất lo lắng cho con gái của Tô Nhan. Ông muốn tìm hiểu một số mối quan hệ, xem có thể cứu Tiểu Lục Niên càng sớm càng tốt hay không.
Ngày thứ năm sau khi con gái lớn nhà họ Lục mất tích, ông nhận được một cuộc gọi lạ.
Cuộc gọi đến từ một người đàn ông đã gọi đến để đe dọa ông. Người này nói rằng nếu muốn cứu con gái, ông phải đến Công viên Bắc Sơn.
Khi đến Công viên Bắc Sơn, ông thấy một chiếc xe màu đen đỗ bên đường. Ông muốn nhớ biển số xe, nhưng lại nhận ra chiếc xe đen không có biển số.
Hai người đàn ông mặc vest bước xuống xe. Họ đeo kính râm và khẩu trang. Ông hoàn toàn không nhìn thấy mặt họ.
Hai người đàn ông áp giải ông thẳng đến xe. Khi vào trong, họ bịt mắt ông lại.
Ông là bác sĩ pháp y, rất nhạy cảm với thời gian. Trước khi lên xe, ông liếc nhìn đồng hồ. Khi xe dừng lại, hai người đàn ông tháo bịt mắt của ông ra. Ông liếc nhìn đồng hồ. Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi ông lên xe.
Ông bị hai người đàn ông đưa đến một ngôi nhà. Ông bị trói vào ghế, ngồi quay mặt vào tường.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau.
Ông lập tức trở nên lo lắng. Vừa định quay lại, ông nghe thấy giọng nói chậm rãi của người phụ nữ.
- Bác sĩ Thẩm, nếu ông quay lại, con gái ông sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.
Nghe thấy lời người phụ nữ nói, Thẩm An lập tức ngồi xuống, không còn ngoái lại nhìn nữa. Ông nói với vẻ lo lắng.
- Tôi đã chuẩn bị tiền rồi. Xin hãy thả con gái tôi ra!
- Bác sĩ Thẩm, tôi mời con gái ông đến trước là vì muốn ông đến giúp tôi một việc nhỏ. - Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng.
Thẩm An nhíu mày. Ông chỉ là một bác sĩ pháp y nhỏ, làm sao có thể giúp được?
Điều khiến Thẩm An bất an nhất là người phụ nữ này đã làm nhiều việc như vậy mà không phải vì tiền. Chắc chắn là vì lợi ích lớn hơn!