Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1190: Buồn Bã
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:08
Cố Châu ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt Kiều Niên, làm nổi bật làn da trắng nõn. Cả khuôn mặt cô trắng nõn, mềm mại như trứng gà bóc vỏ.
Môi cô như quả anh đào chín mọng, khiến người ta muốn hôn lên.
Nghĩ vậy, anh liền hôn. Anh tiến lại gần môi Kiều Niên và hôn nhẹ.
Kiều Niên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm nhận được mình vừa được hôn, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như biển cả của Cố Châu. Miệng cô hơi khô, cô l.i.ế.m môi hỏi.
- Sao vậy?
- Em mệt à?
- Không sao.
- Chúng ta đi tắm trước nhé? - Cố Châu vừa nói vừa vén tóc cô lên, xoay ngón trỏ. Tóc cô quấn quanh ngón trỏ anh như một chiếc nhẫn.
Nghe thấy giọng nói mê hoặc của Cố Châu, tim Kiều Niên hẫng một nhịp. Cô chưa kịp nói gì, Cố Châu đã áp sát vào tai cô.
Hơi thở anh phả ra phả vào dái tai cô. Hơi thở nóng ẩm ấy như một chiếc lông vũ, khiến tim cô nhói đau.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.
Kiều Niên nhìn chằm chằm vào mắt Cố Châu không chớp. Cô nuốt nước bọt, khẽ nói.
- Em đi tắm.
Cố Châu nhìn dái tai hơi ửng đỏ của Kiều Niên, nụ cười trong mắt anh càng lúc càng rõ ràng. Anh tiến lại gần Kiều Niên, áp trán vào trán cô, khẽ nói.
- Để anh giúp em nhé?
- Hả?
Lúc này, đầu óc Kiều Niên trống rỗng.
Trước khi Kiều Niên kịp phản ứng, Cố Châu đã bế cô lên.
Cô hoảng hốt vòng tay ôm lấy cổ Cố Châu. Lúc này cô mới hiểu ý của Cố Châu.
- Em tự tắm được. - Kiều Niên nói với vẻ khó chịu, mặt đỏ bừng.
Cố Châu đang giúp cô tắm sao?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ngại.
- Anh giúp em. - Cố Châu nói.
Sau khi vào phòng tắm, Kiều Niên định rời khỏi Cố Châu thì cảm thấy da anh hơi nóng. Cô khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn Cố Châu.
- Anh không khỏe sao? Có sốt không?
Vừa nói, cô vừa đặt mu bàn tay lên trán Cố Châu, muốn kiểm tra nhiệt độ.
Cô lại kiểm tra nhiệt độ trán anh, nhíu mày.
- Anh sốt rồi.
- Không sao.
- Sao anh lại khỏe được?
Kiều Niên lập tức trở nên lo lắng. Cô vội vàng nói.
- Đặt em xuống. Em bắt mạch cho anh, xem anh nên uống thuốc gì.
Tâm trí Kiều Niên bỗng chốc quay cuồng. Cô lập tức nói.
- Ngày mai chúng ta sẽ gặp ông Trần. Ông ta giống như một lão cáo già gian xảo vậy. Chúng ta phải hết sức cảnh giác.
Cố Châu nghe thấy lời Kiều Niên, anh cau mày khó chịu. Tuy nhiên, anh vẫn cẩn thận đặt Kiều Niên vào bồn tắm và hỏi.
- Sao em lại quan tâm đến ông Trần như vậy?
- Em không quan tâm đến ông ta. - Kiều Niên ngồi trong bồn tắm, nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Châu mím môi, bất mãn nói.
- Hôm đó lúc em tỉnh dậy, đầu óc toàn là ông ấy. Giờ em vẫn còn nhắc đến ông ấy. Niên Nhi, em đã lờ anh đi lâu rồi.
Kiều Niên nhìn vẻ mặt ủy khuất của Cố Châu, hơi sững sờ. Cô chớp mắt khó hiểu.
- Em lờ anh đi lúc nào vậy?
Sao Cố Châu lại bị lờ đi?
Anh ta còn tỏ ra ủy khuất sao?
Gần đây cô thật sự không để ý đến anh sao?
- Ngày mai nói tiếp. Hôm nay nói chuyện khác đi. - Cố Châu nói với vẻ mặt bá đạo.
Kiều Niên không thể nhắc đến ông Trần nữa. Cô lo lắng nhìn Cố Châu.
- Nhưng giờ anh sốt rồi. Em rất lo cho sức khỏe của anh. Em bắt mạch cho anh...
Nói xong, Kiều Niên đưa tay bắt mạch cho Cố Châu.
Cố Châu rút tay ra khỏi tay Kiều Niên, nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.
- Anh chỉ hơi bị kích thích thôi.
Kiều Niên sững sờ.
- Anh đi cùng em đến nhà họ Lục. Sau khi em đoàn tụ với bố mẹ, em bận rộn với nhiều việc khác. Em không có thời gian riêng tư với anh nữa. - Cố Châu nhìn thẳng vào mắt Kiều Niên, giọng nói trầm thấp mang theo chút oán hận.
- Em đã vứt anh ra khỏi tâm trí rồi.
Quả thực Kiều Niên đã bận rộn với nhiều việc khác trong hai ngày qua. Cô không dám nhìn Cố Châu, cô quay mặt đi.
- Em có làm thế à?