Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1223: Chúc Anh Hạnh Phúc
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:09
Cố Châu nói xong, đầu dây bên kia, Trần tiên sinh im lặng hồi lâu mới nói.
- Cảm ơn ông. Tôi xin nhận lời chúc phúc của ông. Chúc ông hạnh phúc!
Sau khi cúp máy, ánh mắt Cố Châu trở nên hỗn loạn. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập nỗi cô đơn.
- Là anh ấy.
Anh có thể nhận ra người đó là anh trai mình.
Chúc ông hạnh phúc!
Anh Cả đang chúc phúc cho anh!
Nếu anh Cả thực sự nhớ anh, tại sao anh ấy vẫn muốn làm ông Trần? Tại sao anh ấy không thể về nhà và thừa nhận anh?
Kiều Niên nhận ra lòng bàn tay Cố Châu rất lạnh. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh bằng cả hai tay, như muốn truyền hơi ấm từ bàn tay mình sang Cố Châu, sưởi ấm bàn tay anh.
Cô cũng có thể nhận ra ông Trần chính là Cố Vũ.
Cô đã tiếp xúc với ông Trần và nhận ra ông không phải là kiểu người thích tán gẫu với người khác.
Một người không thích tán gẫu với người khác lại chọn bắt chuyện với anh. Điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa họ rất tốt.
Trước khi ông Trần nói câu "Chúc ông hạnh phúc", ông dừng lại vài giây. Khi nói ra câu này, ông dường như đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng lấy hết can đảm.
Tuy nhiên, lời ông Trần còn mang một ý nghĩa khác. Ông đang cảnh cáo Cố Châu, như thể không muốn để Cố Châu xen vào chuyện của mình nữa.
Cố Châu cũng hiểu ý ông Trần nên không nói thêm gì nữa.
Cố Châu trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Kiều Niên, nói.
- Niên Nhi, không biết anh Cả sao lại thành Trần tiên sinh rồi. Chúng ta ở lại đây thêm một lúc nữa, anh muốn điều tra xem bọn họ định làm gì. Điều tra xong xuôi rồi chúng ta sẽ đi!
Kiều Niên gật đầu đồng ý.
Trong phòng làm việc rộng 300 mét vuông của Tổng giám đốc trên tầng 666 của Tập đoàn HH, ông Trần đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi.
Ông lão nhìn xuống. Những tòa nhà khác trông như những hộp diêm. Xe cộ trên đường như những con kiến đông đúc. Ông đứng đó như một đấng sáng tạo đang nhìn xuống vạn vật.
Ông Trần khẽ gật đầu với ông lão. Ánh mắt ông tràn đầy sự kính trọng, ông khẽ chào.
- Ông Hoài.
Khi nghe thấy lời ông Trần, ông Hoài quay lại nhìn ông. Đôi mắt hình tam giác của ông đầy vẻ dò xét, ông nói.
- Tiểu Trần, không giống cậu chút nào!
Ông Trần mỉm cười bình thản, nét mặt vẫn không thay đổi.
- Ông Hoài, ông đang nói đến cuộc điện thoại tôi vừa gọi sao?
Nghe ông Trần nói vậy, ánh mắt ông Hoài nhìn ông đầy ẩn ý, toát ra một luồng khí tức ngột ngạt.
- Nói chuyện điện thoại xong, mỗi câu đều dừng lại một chút. Cuối cùng, cậu còn để lại cả lời chúc phúc. Đây không phải phong cách của cậu.
Trần tiên sinh vẫn nở nụ cười nhẹ. Ông không hề cảm thấy bất an vì lời nói của Lão Hoài. Ông nói.
- Nếu chúng ta có thể kết bạn thì cũng đỡ mất công hơn.
Ông Hoài không nói gì. Ông dời mắt khỏi ông Trần, nhìn ra ngoài. Ông hỏi.
- Thời gian trôi nhanh thật. Tiểu Trần, cậu đã ở bên cạnh tôi bao lâu rồi?
Trần tiên sinh không chút do dự đáp.
- Mười năm.
- Lúc đó tôi đã thích cậu rồi. Không ngờ mười năm lại trôi qua trong chớp mắt. - Nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt ông Hoài. Ông nhìn mọi người bên dưới, ánh mắt tràn đầy tham lam.
- Gia tộc Cố gia đã được đưa đến tận cửa rồi!
Ông Trần nắm c.h.ặ.t t.a.y sau lưng, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính như thường.
- Ông Hoài định...
- Cố Vũ đã c.h.ế.t rồi. Chỉ còn lại Cố Châu. Nghe nói hắn không còn sống được bao lâu nữa. Ta không đành lòng nhìn những thứ tốt đẹp dần c.h.ế.t mòn. Hay là chúng ta tiễn hắn đi luôn đi, để hắn khỏi phải sống trong đau khổ? – Lão Hoài tỏ vẻ nhân từ.
- Làm như vậy đi. Ngươi phải nuốt trọn cả nhà họ Cố.
- Vâng. - Ông Trần không chút do dự đồng ý.
Lão Hoài đứng chắp tay sau lưng, ngước nhìn bầu trời xanh.
Khi đứng đây nhìn xuống, ông cảm thấy mình chính là đấng sáng tạo ra thế giới. Nhìn vạn vật, ông cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm tay.
Nhưng khi ông ngẩng đầu lên, dù ông đứng cao đến thế, vẫn có cả một bầu trời đè nặng xuống ông.