Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1256: Biết
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:00
Ông Trần im lặng.
Tiểu Bảo biết bố vẫn còn giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xịu xuống, đáng thương nói.
- Tiểu Bảo thật sự biết lỗi rồi. Bố ơi, đừng giận Tiểu Bảo nữa. Hay là bố đánh m.ô.n.g con nhé?
Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy, lòng ông Trần dịu lại. Ánh mắt ông nhìn Tiểu Bảo cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Sắc mặt ông Trần tốt lên rất nhiều. Ông nắm tay Tiểu Bảo kéo cậu bé đến trước mặt mình, bế lên đặt lên chân phải.
Tiểu Bảo có đôi mắt đẹp như mắt cáo. Có lẽ vì không vui nên mắt cậu hơi cụp xuống.
- Tiểu Bảo, đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Nói đến đây, ông Trần dừng lại rồi nói tiếp.
- Con còn nhớ bố đã nói với con về hiệu ứng cánh bướm không?
Tiểu Bảo gật đầu nhẹ, đồng ý.
- Con biết rồi.
- Không ai biết hành động hôm nay của con sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm như thế nào. Mong ước được ở bên bố mẹ sớm nhất có thể tan thành mây khói.
Ông Trần thực sự lo lắng Tiểu Bảo sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Ông đã trốn tránh nhiều năm, giờ đây ông không thể để công sức của mình đổ sông đổ biển.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu. Cậu bé nhìn bố. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng bố đang rất lo lắng cho mình.
- Bố ơi! - Tiểu Bảo nhào vào lòng ông Trần, cằm tựa lên vai ông. Giọng nói có chút nghẹn ngào.
- Bố ơi, Tiểu Bảo yêu bố nhất!
Khi nghe thấy giọng Tiểu Bảo, mắt ông Trần đỏ hoe. Ông không khỏi ôm chặt Tiểu Bảo.
Nếu có thể, ông thực sự hy vọng Tiểu Bảo là con của mình...
Kìm nén nỗi tiếc nuối trong lòng, ông Trần nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo và dịu dàng nói.
- Bố xin lỗi. Vừa rồi bố có quá đáng không? Bố có làm con sợ không?
- Không, Tiểu Bảo không sợ bố đâu. - Tiểu Bảo sụt sịt, nhớ lại hôm nay nhìn thấy mặt mẹ. Ngực cậu như bị một tảng đá lớn đè lên, ngạt thở. Cậu bé nhỏ giọng nói.
- Bố ơi, mẹ đẹp quá!
- Ừ.
- Mẹ thật tuyệt vời. Mẹ có thể dễ dàng đánh bại những kẻ xấu xa kia đến mức chúng không thể đứng dậy được nữa!
- Bố biết rồi.
Ông Trần nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bảo. Ông đã nhìn thấy cô ở thời kỳ đẹp nhất.
Ông Trần từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Ông gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu ra sau và nhẹ nhàng nói.
- Tin bố đi, con sẽ sớm gặp lại mẹ thôi. Nhưng bây giờ con phải tự bảo vệ mình.
Tiểu Bảo sụt sịt rồi lùi ra khỏi vòng tay ông Trần. Cậu bé ngước nhìn ông Trần với vẻ mặt hơi tự hào.
- Bố ơi, đừng lo. Tiểu Bảo đã lớn rồi và biết tự bảo vệ mình. Khi nào Tiểu Bảo lớn lên bằng tuổi bố, hoặc bố già đi, không đi lại được và bị liệt, Tiểu Bảo sẽ chăm sóc bố thật tốt. Con sẽ không để bố phải chịu khổ.
Vẻ mặt trìu mến của ông Trần chợt đông cứng lại. Ông không biết nên khen Tiểu Bảo hiếu thảo hay nên buồn.
Sao tuổi già rồi lại phải bị liệt?
"Con trai hiếu thảo" thật!
Tiểu Bảo hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của ông Trần. Cậu bé cố gắng nhớ lại chuyện hồi nhỏ và bắt đầu lẩm bẩm.
- Con sẽ đút bố ăn như bố đút con ăn. Con cũng sẽ ôm bố như bố đang ôm Tiểu Bảo bây giờ. Con còn giúp bố tắm nữa. Dù sao thì sau này bố nhất định sẽ hạnh phúc như Tiểu Bảo!
Hạnh phúc?
Ông Trần nhìn Tiểu Bảo tràn đầy năng lượng trước mặt, ánh mắt tràn đầy nhẹ nhõm. Ông khẽ gật đầu và nói.
- Ừ.
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt Tiểu Bảo, nhưng rồi nó vụt tắt như một tia chớp. Cậu thất vọng nói.
- Tiểu Bảo nhớ mẹ quá.
Ông Trần xoa đầu Tiểu Bảo và nhẹ nhàng nói.
- Sau này, bố sẽ tìm cơ hội cho con gặp mẹ.
Đồng tử Tiểu Bảo dần giãn ra, nụ cười trên khuôn mặt cậu bé càng lúc càng rạng rỡ. Cậu bé vui vẻ gật đầu.
- Bố ơi, bố thực sự là người bố tuyệt vời nhất trên đời!
Nói xong, Tiểu Bảo tiến lại gần mặt ông Trần và hôn ông.
Ông Trần dịu dàng nhìn Tiểu Bảo. Nghe Tiểu Bảo gọi ông là "Bố" một cách ngọt ngào, ông cảm thấy như mình là cả thế giới của Tiểu Bảo vậy.