Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1258: Ngủ Chung
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:00
Thấy Tiểu Bảo như vậy, ông Trần hơi đau lòng. Ông vội vàng ôm Tiểu Bảo vào lòng.
Đứa trẻ này thật bướng bỉnh!
Ông cảm nhận được thân hình nhỏ bé của Tiểu Bảo run rẩy trong vòng tay mình. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo, nhỏ giọng an ủi.
- Tiểu Bảo, vừa rồi giọng của ta không tốt lắm. Đừng khóc nữa. Thật ra, dù con có gọi ta là gì, ta vẫn luôn cưng chiều con nhất!
- Vâng, con biết bố cưng chiều con nhất mà. - Tiểu Bảo đáp lại lời ông Trần. Cậu bé lau nước mắt, nhanh chóng cởi giày chui vào lòng ông Trần. Cậu bé mỉm cười nói.
- Bố ơi, con buồn ngủ rồi. Trời sắp tối rồi. Chúng ta ngủ chung nhé!
Thấy Tiểu Bảo như vậy, ông Trần thở dài một hơi. Vừa cười, ông vừa bế Tiểu Bảo ra khỏi thư phòng, vào phòng ngủ bên cạnh.
...
Cố Châu theo Kiều Niên đi ăn tối. Anh luôn cảm thấy tai trái hơi nóng.
Kiều Niên ngồi đối diện Cố Châu. Thấy Cố Châu dùng tay trái véo tai trái, cô bối rối hỏi.
- Tai anh bị sao vậy?
- Hơi nóng. Không biết có phải do anh tưởng tượng không nữa. – Cốổ Châu vừa nói vừa buông tay.
Kiều Niên hơi nghiêng người về phía trước. Thấy vành tai Cố Châu đỏ bừng, cô không nhịn được cười.
- Chắc là có người đang nghĩ đến anh!
Vừa nói, Kiều Niên vừa giơ tay gọi người phục vụ lại.
- Nhanh lấy giúp tôi một túi đá nhé. Cảm ơn.
Sau khi người phục vụ đi khỏi, Cố Châu mỉm cười với Kiều Niên.
- Em không nghĩ đến anh sao?
- Anh muốn sao? - Kiều Niên tiếp tục ăn.
Chẳng mấy chốc, người phục vụ mang túi đá đến. Cố Châu áp vào tai để làm mát.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Ăn xong cơm tối, tai Cố Châu không còn đỏ nữa. Hai người trở về phòng.
Vừa bước vào phòng, Cố Châu đã bế Kiều Niên lên, tò mò hỏi.
- Niên Nhi, dạo này anh làm việc vất vả quá, sao bụng em không thấy động đậy gì vậy?
Nghe thấy lời Cố Châu, Kiều Niên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh. Cố Châu đặt cô lên ghế sofa. Kiều Niên mím môi nói.
- Anh còn muốn có con nữa sao? Chúng ta đã có ba đứa con rồi, vậy còn chưa đủ sao?
Cố Châu lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm.
- Vẫn chưa đủ!
Kiều Niên bĩu môi, vẻ mặt không vui.
- Anh thật là...
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
Cố Châu khẽ nhíu mày, nói.
- Vào đi!
Trần Thanh đẩy cửa bước vào. Đang định báo cáo kết quả điều tra với Nhị thiếu gia thì thấy Nhị thiếu gia có vẻ không vui.
Anh làm hỏng tâm trạng của Nhị thiếu gia rồi sao?
Trần Thanh mím môi. Anh vẫn đang suy nghĩ xem liệu tiền thưởng cuối năm nay có còn hy vọng gì không.
Cố Châu vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Nhìn thấy Trần Thanh đứng đó im lặng cúi đầu, anh hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Trần Thanh lấy lại tinh thần, vội vàng cung kính nói.
- Nhị thiếu gia, trước đây anh bảo tôi điều tra viên đạn thép. Tôi đã tìm ra rồi. Nghe nói viên đạn thép này là của Trần tiên sinh.
Cố Châu và Kiều Niên nhìn nhau.
Kiều Niên thật sự không ngờ Trần tiên sinh lại cứu mình. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, điều đó cũng có lý.
Ở MY, chỉ có vài người có thể giúp cô.
Cố Châu khẽ nhíu mày. Suy nghĩ một chút, anh nói với vẻ không tán thành.
- Không phải anh ấy.
- Hả? - Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu.
Ánh mắt Cố Châu dừng lại trên mặt Kiều Niên. Anh bình tĩnh nói.
- Em còn nhớ lần đầu tiên em đến MY không? Đêm đó, khi anh đến tìm em, có người đã chết.
Kiều Niên gật đầu.
- Là một người mẫu nhỏ. Em nhớ người mẫu nhỏ đó là người thân cận với ông chủ Kim. Sau đó, ông chủ Kim bỏ đi.
- Dựa theo tính cách hiện tại của anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ để Takeda sống sót. Viên đạn này b.ắ.n trúng mu bàn tay Takeda, chứng tỏ người b.ắ.n chỉ là không muốn Takeda làm em bị thương thôi. - Cố Châu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nghe Cố Châu nói, Kiều Niên nhớ ra cô người mẫu trẻ đã nói vài lời khó nghe với ông Trần. Cô ấy đã c.h.ế.t vào đêm đó. Ngay cả khi cảnh sát đến, họ cũng chỉ nghi ngờ cô người mẫu trẻ bị ngộ độc rượu.