Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1265: Quá Gà Mờ
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:01
Nếp nhăn của Kiều Niên càng sâu hơn. Vì sự an toàn của con mình, cô cảm thấy cần phải điều tra kỹ lưỡng ID này. Cô mở những ghi chép trước đây của ID này ra.
Nếu ID này chưa từng chơi game, thì tức là đã có người cố tình dùng ID này để bắt cóc con cô!
Kiều Niên sững sờ khi mở nó ra.
ID này vẫn rất chăm chỉ. Anh ta đã chơi năm mươi, sáu mươi ván trước đây, nhưng về cơ bản tất cả đều thất bại.
Không chỉ vậy, người chơi này còn thử qua nhiều anh hùng khác nhau. Tuy nhiên, bất kể là anh hùng nào, thành tích của anh ta đều là 0 mạng, và anh ta đã c.h.ế.t hơn mười lần.
Kiều Niên cau mày. Người này quá tệ!
Nếu cô nhớ không nhầm, Đại sư huynh rất giỏi điều tra ID.
Vì vậy, Kiều Niên đã dùng mã hacker của mình để gửi tin nhắn cho Đại sư huynh.
...
Tiểu Bảo ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng người sang trái. Tay trái ra lệnh cho nhân vật trong game chạy sang trái.
- Ngươi đã bị giết!
Giọng nói Tiểu Bảo bị g.i.ế.c vang lên qua điện thoại.
Vẻ mặt cay đắng, Tiểu Bảo đặt điện thoại trước mặt, nhìn chằm chằm vào viên pha lê bảo vệ của đồng đội. Dưới ánh mắt của cậu, viên pha lê nổ tung.
- Thất bại.
Thấy mình lại thua, Tiểu Bảo thản nhiên ném điện thoại xuống cuối giường. Cậu cau mày, vẻ mặt cay đắng nói.
- Thật sự, mình lại thua rồi. Đây là trò chơi gì vậy? Khó quá. Mình còn không biết chơi!
Trường Phong cầm điện thoại lên, liếc nhìn bảng thành tích "0-15-0" của Tiểu Bảo. Số đầu tiên là số lần cậu g.i.ế.c đối phương. Số thứ hai là số lần cậu chết. Con số thứ ba là số lần cậu giúp đồng đội g.i.ế.c địch.
Kết quả của Tiểu Bảo thật sự bi thảm.
Anh nhìn Tiểu Bảo và bình tĩnh nói.
- Sao cháu không gỡ cài đặt trò chơi này đi!
Nói xong, Trường Phong đã thoát khỏi trò chơi và đang chuẩn bị gỡ cài đặt phần mềm.
Tiểu Bảo lập tức đứng dậy khỏi giường, vội vàng giật lấy điện thoại. Cậu lo lắng nói.
- Chú Phong, đừng gỡ cài đặt. Cháu nghi ngờ trò chơi này vẫn chưa quen. Khi nào quen rồi, chắc chắn cháu sẽ rất mạnh. Đến lúc đó, cháu sẽ có thể chơi với anh chị!
Nếu không biết anh chị thích chơi trò này, cậu đã không chăm chỉ luyện tập. Trò chơi này không đơn giản như trò b.ắ.n s.ú.n.g đâu!
Trong chớp mắt, nửa tiếng đã trôi qua.
Tiểu Bảo lại thua một cách đáng thương. Từ khi chơi trò này đến giờ, cậu chưa bao giờ thắng.
Tiểu Bảo cúi đầu nhìn điện thoại, buồn bã nói.
- Chú Phong, Tiểu Bảo có phải là đặc biệt ngốc không? Chẳng lẽ vì vậy mà chơi không giỏi sao?
Trường Phong ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo, nhẹ nhàng an ủi cậu.
- Tiểu Bảo, trò chơi này là để người lớn chơi, trẻ con chơi không giỏi cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Bảo nghe thấy lời Trường Phong, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
- Vậy tại sao anh trai lại chơi giỏi như vậy?
Trường Phong nhìn Tiểu Bảo với vẻ mặt khó hiểu.
- Anh trai là số một máy chủ quốc gia, số một! - Tiểu Bảo chỉ tay, nghiêm túc nói.
- Trò chơi này có hàng trăm triệu người chơi. Có cả trẻ con lẫn người lớn. Anh trai là số một!
Trường Phong không biết phải trả lời thế nào trước câu hỏi của Tiểu Bảo.
- Anh chơi giỏi, chị cũng chơi giỏi. - Tiểu Bảo cúi đầu buồn bã nói.
- Chúng cháu là sinh ba. Theo lý mà nói, ba đứa chúng cháu cũng gần bằng nhau thôi, nhưng giờ cháu lại là đứa chơi tệ nhất, chẳng phải là cháu ngu nhất sao?
- Ngu ngốc sao?
Tiểu Bảo gật đầu nghiêm túc.
- Chắc bố mẹ hai bên đã truyền hết trí tuệ cho anh chị cháu rồi, để cháu lại ngu nhất.
Trường Phong giơ tay búng trán Tiểu Bảo. Vẻ mặt nghiêm túc, anh nói.
- Cháu suốt ngày tưởng tượng lung tung. Mới học b.ắ.n s.ú.n.g mà đã b.ắ.n được vòng sáu rồi. Tuổi cháu mà ai cũng học b.ắ.n súng, mấy ai b.ắ.n trúng đích được. Hơn nữa, cháu chơi phi tiêu giỏi như vậy mà còn nói mình ngu. Nếu cháu thực sự ngu thì học những thứ này làm gì?
Tiểu Bảo nghe Trường Phong nói, mắt sáng lên.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi. Nếu cháu muốn học tập chăm chỉ, chắc chắn cháu sẽ học tốt. - Trường Phong nhìn Tiểu Bảo, dịu dàng nói.