Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1274: Lo Lắng
Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:51
Một lúc lâu sau, Tiểu Bảo buông ông Trần ra, hôn lên má ông. Rồi cậu bé nói.
- Chẳng phải bố thương Tiểu Bảo nhất sao?
Ông Trần nghe Tiểu Bảo nói vậy, mắt ông hơi đỏ. Ông ôm Tiểu Bảo vào lòng, không muốn để cậu nhìn thấy mặt mình.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của ông tràn đầy bất lực.
- Là con của Cố gia, con có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Tiểu Bảo không biết biểu cảm lúc này của ông Trần. Cậu bé túm lấy quần áo ông, nhỏ giọng nói.
- Bố ơi, con không sợ. Có bố ở bên, con không sợ gì cả!
Hai tay ông Trần bất giác siết chặt, cổ họng nghẹn lại.
- Nhưng bố sợ rằng bố không thể bảo vệ được con.
- Bố ơi, bố không cần lo lắng đâu. Anh Tiểu Kỳ và chị Tiểu Thi cũng vẫn khỏe mạnh bình thường. Họ đều là con nhà họ Cố. Con cũng là con nhà họ Cố, giờ con khỏe rồi. Bố đã rất mạnh mẽ rồi! - Tiểu Bảo nói bằng giọng trẻ con.
Nghe Tiểu Bảo nói vậy, ông Trần buông cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. Ông nghiêm túc giải thích.
- Tiểu Kỳ và Tiểu Thi vẫn khỏe mạnh bình thường là vì người ngoài không biết đến sự tồn tại của họ.
Tiểu Bảo chớp mắt vẻ khó hiểu.
Ông Trần tiếp tục.
- Tiểu Kỳ luôn bị bố con giấu kín. Không ai biết đến sự tồn tại của thằng bé, còn Tiểu Thi sống bên ngoài là vì có người biết con bé là con nhà họ Cố. Con bé đã sống khổ sở bao nhiêu năm nay. Nếu bố mẹ con không phát hiện ra kịp thời, có lẽ Tiểu Thi sẽ còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa!
Trong lòng ông biết rõ những người đó sẽ không tha cho con cái nhà họ Cố, chứ đừng nói đến việc để nhà họ Cố sống dễ dàng.
Chính vì đứng trong bùn nên ông mới biết nước trong bùn đục ngầu đến mức nào.
Tiểu Bảo nhìn ông Trần, vẻ mặt không hiểu gì cả. Cậu bé mím môi, như thể đã quyết định rồi. Cậu bé nói rất dũng cảm.
- Bố ơi, con vẫn rất hạnh phúc khi là con của nhà họ Cố. Con càng hạnh phúc hơn khi có một người bố như bố ở bên cạnh. Con đã được bố yêu thương, và con sẽ cố gắng gánh vác trách nhiệm làm con của nhà họ Cố. Bố ơi, con rất dũng cảm. Con chắc chắn không sợ người xấu. Cho dù có người xấu, con cũng sẽ dùng tài thiện xạ bố dạy để đánh đuổi, bảo vệ bố!
Khi nghe lời Tiểu Bảo nói, mắt ông Trần thoáng hiện nụ cười. Môi ông khẽ cong lên.
- Bố cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con.
Nụ cười của Tiểu Bảo đặc biệt rạng rỡ. Hai bên má cậu bé có hai lúm đồng tiền sâu, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết.
- Vì con đã là đàn ông rồi, hãy nhận mẹ con đi! - Ông Trần nói.
Nghe ông Trần nói, Tiểu Bảo thoáng ngạc nhiên trong mắt. Chẳng mấy chốc, ánh mắt cậu bé càng lúc càng sáng. Cậu bé vui vẻ hỏi.
- Bố ơi, con có thể nhận mẹ thật không?
Ông Trần gật đầu.
Tiểu Bảo hôn lên má ông Trần một cách phấn khích và vui vẻ nói.
- Cảm ơn bố.
Ông Trần nhìn Tiểu Bảo trong vòng tay mình, dịu dàng nói.
- Tối nay đừng nhận mẹ nhé. Sau này gặp lại, con có thể nhận mẹ, được không?
Tiểu Bảo nghĩ đến việc mình đã chờ đợi năm năm rồi. Thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao. Cậu bé gật đầu phấn khởi.
Nói xong, ông Trần nhìn Trường Phong bên cạnh và nói.
- Lát nữa, cậu đi hẹn với họ đưa Tiểu Bảo đến gặp họ nhé!
Nghe lời ông Trần nói, sắc mặt Trường Phong tái nhợt. Anh nhìn Tiểu Bảo đang hớn hở, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngây thơ, cậu không hiểu ý ông Trần.
Tuy nhiên, trong lòng Trường Phong biết rằng không biết lần chia tay này sẽ kéo dài bao lâu.
Trường Phong vẫn đáp.
- Vâng.
Sau đó, anh ra ngoài giải quyết chuyện này.
Ông Trần ngồi trên ghế sofa, nhìn Tiểu Bảo vui vẻ nhảy cẫng lên. Mắt ông hơi mơ màng, khóe mắt hơi ươn ướt.
Tiểu Bảo chạy đến chỗ điện thoại và bật nguồn. Lần này, điện thoại đã có thể bật nguồn. Cậu đăng nhập lại vào game và nhận ra mẹ, anh trai và chị gái đã tắt mạng.
Trùng hợp thay, cậu muốn rèn luyện kỹ năng chơi game khi họ không có đây để sau này có thể chơi game cùng họ.
Tiểu Bảo ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ trước bàn và bắt đầu chơi game trở lại.
Ông Trần ngồi đó, nhìn bóng lưng Tiểu Bảo, ánh mắt tràn đầy vẻ miễn cưỡng.