Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1280: Kỳ Diệu
Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:51
Khi Tiểu Bảo nghe thấy lời Kiều Niên, đồng tử cậu bé bất giác giãn ra. Cậu bé nói với vẻ không tin nổi.
- Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời. Mẹ đoán nhanh thế!
Tim Kiều Niên hẫng một nhịp. Cô ôm chặt Tiểu Bảo, cảm xúc phức tạp.
Tiểu Bảo thật không ngờ mẹ lại phát hiện ra mình đã cứu mẹ. Mẹ thật thông minh.
- Mẹ ơi, sao mẹ biết được?
Cố Châu đưa viên đạn thép cho Tiểu Bảo và nói.
- Lúc ở biệt thự, có người đã dùng viên đạn thép giống hệt viên đạn trong tay chúng ta.
Tiểu Bảo nhìn viên đạn thép trong tay Cố Châu rồi lấy lại.
- Cảm ơn bố Hai. Bố nói đạn thép của con có thể dùng nhiều lần. Có thể b.ắ.n trúng kẻ xấu nhiều lần!
- Hơn nữa, đạn thép và s.ú.n.g của con có cùng kiểu mẫu, nên chúng ta biết con đã cứu mẹ. - Vừa nói, Kiều Niên vừa cúi xuống hôn lên trán Tiểu Bảo.
- Cảm ơn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo thật tuyệt vời!
Lòng Tiểu Bảo ngập tràn niềm tự hào. Cậu hôn lên má Kiều Niên, ánh mắt dừng lại ở tàu lượn siêu tốc trước mặt. Cậu đã từng xem tàu lượn siêu tốc trên tivi. Nhiều người trên tivi nói rằng tàu lượn siêu tốc rất thú vị.
Cậu luôn muốn đi tàu lượn siêu tốc, nhưng bố cậu lo lắng cho sự an toàn của cậu nên chưa bao giờ đồng ý cho cậu đi. Giờ đây, cuối cùng cậu cũng có cơ hội được đi tàu lượn siêu tốc.
- Mẹ ơi, chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi! - Tiểu Bảo hào hứng nói.
Kiều Niên ngước nhìn tàu lượn siêu tốc bên cạnh. Vừa rồi, một chiếc xe hơi chạy vụt qua trên đường ray, gió thổi tung tóc Kiều Niên. Cô khẽ cau mày, lo lắng nói.
- Liệu có nguy hiểm lắm không?
- Mẹ ơi, đây chỉ là một trò chơi thôi mà. Không nguy hiểm gì cả. - Tiểu Bảo cười vui vẻ.
Rồi cậu bé nhìn Cố Châu, vui vẻ hỏi.
- Bố Hai, chúng ta cùng chơi nhé!
Cố Châu nghe thấy Tiểu Bảo gọi, trong mắt hiện lên nụ cười mãn nguyện. Dường như Tiểu Bảo vẫn còn quan tâm đến anh. Anh gật đầu đồng ý.
- Được!
Lần này, Trường Phong lại đứng trong một tòa nhà cách đó không xa, tay cầm ống nhòm. Anh nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ trò chuyện với Kiều Niên và Cố Châu. Lúc này, Tiểu Bảo cười đến nỗi mắt cong thành hình trăng khuyết. Ánh mắt Tiểu Bảo tràn ngập niềm vui, khóe môi bất giác cong lên.
Vì Tiểu Bảo có thể ở bên Kiều Niên và Cố Châu, anh thật sự rất mừng cho cậu bé.
Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Bảo sẽ không bao giờ trở về nữa, nụ cười trên môi Trường Phong cứng đờ tại chỗ. Anh nhìn Tiểu Bảo cách đó không xa với đôi mắt đỏ hoe, trái tim như bị khoét rỗng.
Một lúc lâu sau, Trường Phong mới thu hồi ánh mắt, đang định quay lại thì điện thoại reo.
Trường Phong lấy điện thoại ra. Thấy tên người gọi, anh không chút do dự nhấc máy.
...
Ngồi trong phòng làm việc của biệt thự, ánh mắt ông Trần dừng lại trên bức ảnh trên bàn. Trong ảnh là nụ cười rạng rỡ của Tiểu Bảo. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, ông cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cậu đã đưa nó đến chưa?
Giọng ông Trần khàn khàn. Nếu lắng nghe kỹ, có thể cảm nhận được sự cô đơn trong lời nói của ông.
- Vâng, tôi đã làm rồi.
Ông Trần siết chặt điện thoại.
- Nó vui lắm à?
- Vâng, nó vui lắm.
Nghe thấy câu trả lời của Trường Phong, ông Trần cầm bức ảnh trên bàn lên, nhìn như thể vừa nhìn thấy Tiểu Bảo. Sau đó, ông cầm bật lửa lên, nhìn bức ảnh của Tiểu Bảo đang cháy trước mặt. Sau đó, ông ném bức ảnh đang cháy vào gạt tàn, lặng lẽ nhìn ảnh Tiểu Bảo biến mất.
- Quay lại đi. Còn có chuyện khác nữa.
Nghe Trường Phong nói "Được", ông Trần không chút do dự cúp máy.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Ông Trần thở dài, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
- Vào đi.
Quản gia Triệu bước vào. Thấy ông Trần đang ngồi đọc tài liệu ở bàn làm việc, anh thấp giọng nói.
- Đồ đạc cá nhân của tiểu thiếu gia đã bị tiêu hủy hết, không còn dấu vết gì.
- Ừm. - Ông Trần vừa nói vừa ký vào văn bản rồi ngẩng đầu nhìn quản gia Triệu.
- Mấy người kia đâu?