Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1283: Chờ Chú Phong
Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:51
- Tiểu Bảo, chúng ta về nhà trước đi. Mẹ gọi chú Phong cho con nhé. Đến lúc đó, mẹ sẽ hỏi chú ấy khi nào đến đón con nhé? - Kiều Niên nhẹ nhàng dỗ dành.
- Không. - Mắt Tiểu Bảo dần đỏ lên. Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt quần, tạo thành nhiều nếp nhăn trên vải quần, giống như trái tim đang co thắt lại của cậu.
- Chú Phong nói sẽ đến đón con. Con không đi đâu cả. Con sẽ đợi chú Phong ở đây.
Chú Phong chưa bao giờ nói dối cậu. Cậu tin tưởng chú Phong.
Thấy Tiểu Bảo buồn bã, Kiều Niên lấy điện thoại ra và gửi mã cho Trường Phong.
Tuy nhiên, mã cô gửi lại cho thấy mã đã bị lỗi. Điều đó có nghĩa là Đại sư huynh đã đổi mã để không liên lạc với cô nữa.
Đại sư huynh cũng rất nổi tiếng trong giới hacker. Nếu anh đổi mật mã, ngay cả cô cũng khó mà giải được.
Mắt Kiều Niên dần tối sầm lại. Xem ra anh thật sự không có ý định đưa Tiểu Bảo về.
Kiều Niên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Cô không thể nói sự thật với Tiểu Bảo lúc này. Tiểu Bảo còn nhỏ, chưa biết gì cả. Cô bước đến gần cậu, nhẹ nhàng nói.
- Tiểu Bảo, bên ngoài không an toàn. Mẹ sẽ đưa con về nhà nhé? Ngày mai mẹ sẽ đưa con về, được không? Con còn nhớ nơi mình từng sống không?
- Con... - Tiểu Bảo vừa nói được một chữ thì vẫn chưa nói được chữ "Con nhớ".
Chú Phong nói muốn cậu quên hết mọi chuyện ở nhà mình. Cậu không được phép tiết lộ địa chỉ biệt thự của bố. Thậm chí chú còn nói nếu nói với mẹ, bố cậu có thể gặp nguy hiểm.
Mắt Tiểu Bảo càng lúc càng đỏ. Cậu cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt.
Kiều Niên nhìn Tiểu Bảo với vẻ đau lòng. Nếu ở trong nước, cô nhất định sẽ đợi cùng Tiểu Bảo, cho dù không thể gặp được Đại sư huynh.
Tuy nhiên, đây là MY. MY rất hỗn loạn. Ban ngày thì yên tĩnh, nhưng ban đêm lại vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, đây là lãnh địa của Thôi Hoài. Thôi Hoài vẫn muốn mạng sống của họ.
Kiều Niên đặt Tiểu Bảo lên đùi, đắp áo gió cho con. Cô nhẹ nhàng nói.
- Tiểu Bảo, muộn rồi. Nếu chú Phong của con đến, chú ấy có thể bị cảm lạnh. Hay là mai mình bảo chú ấy đến đón con nhé?
- Mẹ ơi. - Tiểu Bảo gọi.
- Ừm?
Tiểu Bảo từ từ ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt đẹp long lanh ngấn lệ, cậu bé tội nghiệp hỏi.
- Bố và chú Phong...
Giọng cậu bé nghẹn ngào. Cậu sụt sịt.
- Bọn họ không cần con nữa sao?
Trái tim Kiều Niên như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Đau đớn tột cùng. Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Bảo, nhận ra Tiểu Bảo thật sự rất dựa dẫm vào Đại sư huynh của mình.
Thấy Kiều Niên im lặng, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Tiểu Bảo.
Cậu vẫn còn nhớ ánh mắt phức tạp của bố mình lúc sáng. Lúc đó, cậu cảm thấy bố mình có chuyện gì đó, nhưng bố cậu lại nói rằng ông không sao. Hình như lúc đó bố cậu định cho cậu đi.
Sáng nay, chú Phong dặn cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, phải nghe lời mẹ và bố Hai. Chú còn dặn cậu phải hòa thuận với anh chị. Cậu cứ tưởng chú Phong đang nhắc nhở cậu như trước, nhưng giờ đây dường như chú Phong lại đang nói lời tạm biệt với cậu.
Nghĩ đến việc chú Phong sẽ không đón mình, không bao giờ được gặp lại bố nữa, lòng Tiểu Bảo như bị d.a.o đâm.
Cậu không hiểu. Tại sao bố mẹ người khác lại có thể ở bên nhau?
Có bố rồi thì không thể nhận mẹ. Có mẹ rồi thì không thể ở bên bố!
Đây là cái giá phải trả sao?
Tiểu Bảo buồn đến nỗi nước mắt cứ rơi. Cậu chỉ muốn sống cùng bố mẹ. Sao lại khó khăn đến vậy?
Thấy Tiểu Bảo buồn bã, Kiều Niên vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu an ủi. Cô dịu dàng nói.
- Tiểu Bảo, đừng lo lắng. Chúng ta chia tay để sau này có thể đoàn tụ tốt đẹp hơn. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta có thể ở bên nhau.
Tiểu Bảo khóc thầm. Giờ cậu đã là đàn ông rồi. Cậu sẽ chỉ khóc một lần này thôi. Cậu sẽ không khóc nữa.
Kiều Niên cảm thấy quần áo mình hơi ướt. Cô nhận ra Tiểu Bảo đang run nhẹ, tim cô đau nhói khi nhìn Tiểu Bảo trong vòng tay mình.